Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Kí ức ngọt như những viên đường...


Đêm Đông yên tĩnh, vẻ như cái lạnh khiến cho mọi người ngại ra khỏi nhà hoặc phải ra thì cũng nhanh chóng quay về bên tổ ấm. Ai cũng muốn giấu mình thật gọn trong vòng tay êm ấm của người thân yêu hay cuộn mình trong chăn như con sâu trong kén lá ... Mình thích nằm trong chăn, cắm tai nghe rồi bật những bản nhạc không lời. Thả lỏng tâm trạng theo bản Secret Garden và để nỗi nhớ trượt dài về những gì vừa qua hay với cả những kí ức đã xa và rất xa...

Sáng nay dậy sớm đưa gửi con về ngoại để đi học. Tay mình vẫn còn cảm giác lạnh cóng, chiếc mũi tưởng chừng sắp đóng băng khi vượt cả quãng đường thật dài đến trường..."Nhớ mặc áo ấm và quàng thêm chiếc khăn vào cổ nữa con nhé"... "Đường xa, đi cẩn thận, gắng đi sớm một chút cho đỡ vội"... Qua nửa đời người rồi vậy mà trong lòng mẹ mình vẫn chỉ như một đứa trẻ... Cha mẹ luôn như thế, kể cả khi các con đã thoát khỏi vòng tay của người...
Mẹ đẻ rơi mình trong cơn chuyển dạ đột ngột ngay sau việc an táng của ông nội. Đó là một buổi chiều lạnh cuối Thu, đầu Đông. Bị sinh non nên thể trạng mình yếu. Ngày đấy mẹ cũng chăm bẵm lắm nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn cứ còm nhom như con mèo hen. Cũng vì lí do này nên mình được quan tâm và cưng chiều hơn so với anh chị em trong nhà. Vào năm mình năm tuổi, mẹ có bầu, bố ốm nằm viện, công việc nhiều hơn vvà mình được gửi sang bà ngoại cũng thường xuyên hơn... Hình ảnh ngày nào loáng thoáng trước mắt như những thước phim quay chậm...Mỗi lần sang bên Bà, Mẹ ôm mình chặt lắm, bẻ từng chiếc bánh ngọt được làm từ bột mỳ để bón cho mình rồi tết cho mình hai lọn tóc dài thật dài...  Bà ngoại thương và chiều mình chẳng kém mẹ nên nỗi nhớ cũng nguôi ngoai...
Nhớ đến ổ rơm nếp của Bà, cái bếp củi om lửa đỏ suốt đêm đã mang đến cho mình những giấc ngủ rất sâu, rất ấm trong những đêm đông năm ấy. Vòng tay mềm và lời ru của bà đã khiến mình ít khóc hơn mỗi khi nhớ mẹ...
Nhớ những buổi chiều  mùa đông khô khốc, trên cánh đồng trụi lụi chỉ còn trơ gốc rạ và hun hút gió Đông, mình chạy theo Bà đi dỡ khoai. Những củ khoai lang to, mập, nằm rải rác trên luống đất... Nhớ tiếng cười của bọn trẻ chăn trâu đi mót khoai và cả cái má hồng dính nhọ của Dì khi đốt lửa lùi khoai cho mình nữa...
Kí ức tuổi thơ về Bà ngoại, về Mẹ thi thoảng lại trở về trong những cơn mơ đến vội ... 
Mẹ bảo con gái năm Mão sinh vào đầu Đông, cuối Thu là nhạy cảm, tốt bụng song dễ tin người, nặng lòng và ít cân nhắc... Vì lẽ vậy nên lúc nào mẹ cũng lo, lo cả đến khi con gái mẹ đã gần 40 tuổi...
P/s: Dù chỉ là những kí ức rất bình thường của con bé quê ngày nào nhưng mỗi khi nghĩ đến, nhớ đến hay thảng đôi khi được hấp tấp trở về qua những giấc mơ mình lại thấy nhẹ hơn trong cuộc sống  trong công việc. Vội vã như chạy trốn vậy, ơi những kí ức ngọt !

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Teachers' Day

Sáng ra mở cửa thấy một giỏ quà được treo bên trong cổng, những cánh hoa vẫn ướt sương đêm. Bất ngờ đón nhận món quà nhỏ của lũ trẻ tinh nghịch. " Cô à, 9B unique của cô đây. Chúng con nhớ cô lắm lắm. Cô đợi nhé. Chiều nay chúng con sẽ về thăm cô..."
Bọn trẻ trông lớn vậy nhưng cách chúng thể hiện với Cô chủ nhiệm cũ thì vẫn thế, chẳng lớn tẹo nào cả. Mình nhớ cách đây hai năm cũng một món quà bất ngờ dành cho mình được gửi đến qua đường bưu điện. Bọn trẻ bảo để cho mình ngạc nhiên...
Đã chuẩn bị trang phục truyền thống cho ngày đặc biệt này vậy mà lạnh quá nên lại phải trong bộ cánh thật ấm này đấy. 
Vừa ra khỏi nhà để xe đã được photographer chụp trộm một kiểu thật oách.

 đang tạo dáng trước lẵng hoa của lớp chủ nhiệm đấy
Thật vui với những món quà tinh thần đầy ý nghĩa mà học sinh mang đến cho buổi lễ 



đây nữa là kiểu hình chụp với các fan nữ trong lớp chủ nhiệm
cả với những " mặt trời bé thơ" của 8b 

Bác thợ ảnh không chuyên  có khác...

Bức cuối là cùng các fan hâm mộ Thầy giáo dạy Toán có tiếng của TP. 
Tạo dáng cũng "chuyên nghiệp" nhỉ?



P/s: 
20/11 đã qua một tuần rồi mà nay M mới post ảnh lên để khoe mọi người. Hì



Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Hà nội, kí ức và tôi



           Lâu lâu mới về Hà nội. Đêm mà vẫn ồn ào hơn cả ban ngày ở cái phố thị bé nhỏ nơi mình đang sống. Hà nội là vậy mà. Đã bao nhiêu năm mà mình vẫn không thể hòa nhập được cuộc sống bận rộn, náo nhiệt của Thành phố.  Kí ức của những tháng năm cũ kĩ lại ùa về...
           Ngày đấy thành phố đón con bé quê mùa với chiều mưa rả rích của đầu tháng mười. Chuyến xe hàng chật ních cùng mẹ đưa nó ra thành phố ở với Dì Út. Bỡ ngỡ, lạ lẫm với cái nhìn lành lạnh của người ở phố. Chẳng giống một chút nào như những người dân ở quê của nó Mọi người vẫn cười nói, vẫn chào hỏi nhưng có vẻ sáo rỗng, không vồn vã,  không chân thật. Dì lúc nào cũng căn dặn, chỉ bảo và giải thích tỉ mỉ để nó không cảm thấy tủi thân khi sống với những người của phố. Việc chính của nó là ôn thi và khi rảnh thì giúp Dì bán hàng. Còn nhớ như in trong một lần đi lấy hàng giúp Dì. Chiếc xe đạp quá cồng kềnh vì phải mang theo rất nhiều thứ trên đó. Vì sang đường vội hay vì sợ đường quá đông mà nó va phải người đi xe máy cùng chiều. Người đó trông rất trí thức, rất thành phố. Đáng ra nên giúp nó đỡ xe thì người đàn ông ấy quát vào mặt nó "Đồ nhà quê, đi với đứng như vậy à? " Hàng của Dì lỏng chỏng trên đường, chẳng ai giúp nó nhặt, mãi sau có một anh sinh viên dừng lại để giúp. Thành phố sao đáng ghét đến thế! Những ngày đầu tiên của nó với thành phố là như vậy nên mãi đến bây giờ điều đó cứ ám ảnh, khiến nó luôn giữ một khoảng cách nhất định với cuộc sống và con người của phố... 
            Trăng cuối tháng mờ ướt, run rẩy trong cái lạnh của chớm đông. Vậy là thu đang qua, thoảng trong gió vẫn còn vấn vương một chút của hương sữa cuối mùa. Sẽ chẳng còn dám mở tung cửa sổ để đón làn gió sớm mai  như thường lệ nữa. Tháng mười một đến và đồng nghĩa với Đông đang về...
           Khuya, Hà nội chưa nghỉ, mọi nẻo đường vẫn tấp nập người qua lại. Tự dưng thấy ghét tiếng ồn ào quá đỗi này đến thế. Anh bảo hãy cố gắng để thích nghi với nó. Biết đâu đến một ngày lại thấy không thể thiếu vắng nó trong cuộc sống. Còn như không gắng được thì chỉ cần khép cánh cửa là mình lại có một không gian yên tĩnh cho riêng mình đấy thôi.
           Uh, khép cửa lại, thế giới của riêng mình sẽ hiện hữu trước mắt. Chẳng còn những ồn ào, vội vã, bận rộn, những so sánh khập khiễng giữa thành thị, quê mùa. Khép cửa lại chỉ thấy yên bình và vô cùng ấm áp của hạnh phúc gia đình đan xen với tiếng cười của con trẻ. Khép cửa lại, vẳng đâu đó tiếng du dương của bản Romance không bao giờ cũ kĩ... 

          .........  và khép cửa rồi................nắng mưa sẽ chỉ dừng lại bên thềm./.
                                                                                               
                                                                                           Hà nội một ngày cuối tháng 10


         

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

chuyện cuối tuần của M

Khuya rồi đấy, đóng cửa sổ lại thôi (dù vẫn thèm, rất thèm hương hoa sữa. Mình thật nhát...)
11.45 trưa thứ sáu. Về đến nhà  thấy mâm cơm đã được dọn sẵn trên bàn (Ơ hay, Cô Tấm nào giúp mình? Hóa ra ông xã được về sớm )
Chiều dạy xong, mình nán lại chơi bóng chuyền cùng mấy chị
(Biết ông xã về nên lười một chút. Cũng chẳng sao nhỉ? Vì có mấy khi mình được lười như thế này đâu. Hì)
Các chị bảo con bé này sướng nhất trường. Lúc nào cũng gọn gàng, tươi trẻ và chẳng bao giờ thấy vội mặc dù dạy nhiều tiết nhất nhóm NN và dạy thêm cũng nhiều lớp. Chẳng như các chị cứ sấp sấp, ngửa ngửa, nhiều lúc đến trường mới chợt nhớ chưa cả chải tóc, may mà tóc ép suông chứ không trông như là...
(Ừ thì cứ để các chị hiểu về mình như thế. Người nào cũng nhiều việc, lại ở xa nên chẳng mấy khi chị em đến nhà thăm nhau. Các chị không bao giờ biết mình thực sự "sướng" như thế nào. Ông xã -bộ đội xa nhà. Một mình với hai đứa trẻ. Lo công việc của mình, việc học hành, đưa đón con rồi bao việc khác nữa...Đôi khi cũng tự thưởng cho mình một câu khen "cũng được đấy" vì biết sắp xếp công việc )
Mẹ bảo niềm vui lớn nhất của người đàn bà là được chăm sóc chồng con nên không bao giờ được kêu ca, phàn nàn chi hết (Quả đáng tội, khi công việc căng thẳng cũng thấy oải vì mệt, vì thấy mình đang gắng quá để lấy chữ "Đảm đang" của Mẹ )
Về đến nhà, cơm canh đã sẵn sàng trên bàn. Ông xã đang tắm cho con. Ba bố con mải nói chuyện chẳng để ý mẹ về nên mình nghe được tất cả. Con trai bảo "Mẹ dạo này hay mệt, hay buồn lắm nên bố phải năng về nhà đấy nhé... Sắp tới sinh nhật Mẹ bố con mình làm điều gì đó thật bất ngờ nhé...."
(Ui da, vậy là bí mật của ba bố con đều lộ hết... Thật cảm động khi nghe những lời con trẻ nói, thế mà mình vẫn cho rằng con trai mình trẻ con chẳng biết gì.  )
Tối, ông xã rủ đi dạo và sau đó vòng về bên ngoại. (Anh vẫn giữ nguyên thói quen nắm tay mình thật chặt... Hương hoa sữa thật ngát trong sương lạnh của đêm thu...Đi bên anh, hạnh phúc dâng trào...)
                              
Đón ngày mới với trên trán là nụ hôn thật ấm của ông xã (Những cuối tuần anh về là mình tự cho phép được ngủ nướng thêm một chút vì năm nay mình đã quyết nói KHÔNG cho việc dạy thêm vào chủ nhật.)

Mình lên kế hoạch cho các món ăn của ngày nghỉ (Luôn ưu tiên sở thích của hai con trước rồi mới đến ông xã). Cả nhà lại nhộn nhịp cho việc nấu nướng của mẹ...
Sang tuần sinh nhật bà nội cả nhà lại sắp xếp để về Hà nội. Con trai hỏi xem mình sẽ nấu những món gì trong ngày đó. (Ừ nhỉ, mình sẽ tự tay chuẩn bị cho ngày đặc biệt đó. Mình sẽ được cộng thêm điểm là cái chắc. Hì)
Ngày chủ nhật trôi đi thật nhanh. Ông xã trở về đơn vị  mang theo dư vị ngọt ngào của hạnh phúc gia đình trong những ngày nghỉ và không quên để lại trong máy mình một tin nhắn "I love U"(Thi thoảng mới lãng mạn thế đấy. Hì)

................

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

và mọi con thuyền đều đến buổi buông neo...

Bình Yên
Tác giả: Đường Hải Yến
Và mọi con thuyền đều đến buổi buông neo
Xin gấp lại cánh buồm nhờ bóng đêm che chở
Gỡ tấm áo choàng thi ca khỏi nỗi buồn nhỏ bé
Trái tim em đậu xuống cát hết ưu phiền

Thì có khác gì đâu giữa tất cả và em
Định mệnh như một kẻ tinh ranh gỡ dần từng múi chỉ
Để những tín điều thiêm thiếp ngủ quên trên tấm ga trải giường sạch sẽ
Có thể nào đó chẳng phải bình yên?

Bờ bãi đã qua rồi em sẽ quên
Em bình thản buông neo như tiếng thở dài trong đêm vừa phóng thích
Nhớ thương không được quyền đỏng đảnh
Đêm xun xoe luận tội những yên lành

Anh đừng lo,
Nếu chẳng ngủ yên,

Cánh buồm em 
         cũng chỉ thức dậy trong lặng im...
P/s :Thơ của Đường Hải Yến thật nhẹ nhàng mang đầy cảm xúc nữ tính như chính bản thân tác giả. Thơ mà như tự sự, dễ đi vào lòng người. Phần lớn những bài thơ của chị đều ẩn chứa nỗi buồn dìu dịu hay chút day dứt nào đó về một thuở xa xa lắm...
"Mùa hạ nào có thể biết hờn ghen
Khi ta ném yêu thương lên vầng trăng thu ấy
Gió như em cứ kiêu kì quá vậy
Thu đốt cháy mình không thắp nổi lá bàng đêm"
"Bình yên" cũng là một trong những bài thơ mình thích, mình post lên đây để mọi người cùng đọc

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

cho những ngày mưa...

            Tháng tám  về theo ánh nắng chao nghiêng rất vội bên bậc cửa hôm nào và theo cả những cơn mưa dai dẳng của đầu mùa bão.
            Bầu trời u ám, nặng trĩu những nước là nước. Cảm giác chỉ cần một cơn gió thôi là mưa lại có thể sụp xuống ngay được…
            Nhìn mái nhà lụp xụp nằm nép mình cuối ngõ nhỏ trong cơn mưa chiều khiến mình cay cay nơi sống mũi. Cuộc sống này đâu đó vẫn còn những gia đình vô cùng hoàn cảnh…
            Làn khói mỏng lất phất bay lên từ mái nhà thâm thấp ấy. Mình đoán nơi đó là căn bếp. Gió thoảng qua mang theo mùi khói rơm ẩm. Hít một hơi thật căng để đỡ nhớ cái mùi khói bếp của nhà mình năm nào. Nhớ cái dáng con bé con gầy nhỏng, cong lưng rút rơm còn chị nó lễ mễ bê nồi cơm gang thật to bắc lên bếp. Con bé ngồi cạnh chị, mắt nó cay xè  chẳng biết do khói rơm ẩm hay về một điều gì đó mà nó đang mong???
            Cái bể nước mưa bám đầy rêu mốc bên góc tường loang lổ, cạnh đó có mấy khóm dong riềng nở hoa đỏ chót. Đôi mắt chị sũng nước với cái nhìn chơi vơi, còn con bé chiều nào cũng dựa cột nhà ngóng bố mẹ…
            Bố vẫn nằm viện. Mẹ tất tả ngược xuôi… Mấy chị em tối đến cuộn tròn trong lòng bà ngoại… Nhớ thật nhớ cái dáng lưng còng của bà chong đèn dầu vào mỗi tối và những câu hát à ơi mà bà ru mấy chị em…
            Đã nhiều năm trôi qua mà hình ảnh của những năm tháng ấy không mờ nhạt chút nào, có chăng lúc này lại càng đậm hơn…

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Nơi con sóng đi qua...

Mọi người đã kéo cả lên bờ. Bọn trẻ tập trung trên bãi cỏ rộng trước khu nhà nghỉ. Ở đó có đám sinh viên đang đàn hát . Tiếng đàn, tiếng hát khiến cho cả khu nghỉ dưỡng trở nên sống động, vui nhộn… Nắng đã nguội, đâu đó còn sót lại đôi ba vạt cuối ngày đang gắng mình hắt thứ ánh sáng yếu ớt, mỏng manh, như cố nán lại, vẻ nuối tiếc, dùng dằng muốn kéo dài thêm khoảnh khắc tiếp giáp giữa ngày và đêm. Nàng lặng yên bên hồ, thả đôi chân trần xuống nước, nước lạnh khiến nàng thấy dễ chịu. Từng đợt sóng lăn tăn chạy dài, chạy dài, vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, nàng mơ màng tưởng như tiếng sóng đang thầm thĩ về một câu chuyện xa, rất xa…

Nàng nhớ về tuổi trẻ của mình, thời nàng cũng bằng độ tuổi của các em sv đằng kia. Vui vẻ, sống nhiệt huyết, mang đầy hoài bão và ước mơ của tuổi trẻ … Nàng cũng nhớ về những thành công nàng đã gặt hái trong sự nghiệp, trong cs bằng tất cả nỗ lực của bản thân và ở đó hình như có cả sự may mắn mà số phận đã ưu tiên cho nàng… Những thành công đó có thể vì nó đã khiến không ít người ganh ghét nàng, kể cả người bạn gái thân thiết của nàng cũng vậy. Thảng đôi khi nàng bắt gặp ánh mắt lành lạnh, không cảm xúc của người ấy  khi mọi người nói về những thành công hay may mắn mà nàng có được. Mang tâm hồn nhạy cảm và nàng thấy buồn …
Thành công trên mọi lĩnh vực cứ vậy đến, ở nàng chưa từng cảm nhận hay nếm mùi vị của thất bại…
Rồi đến một ngày, cái điều mà nàng chưa từng nghĩ, chưa từng cảm nhận cũng đã đến và đến liên tiếp khiến nàng gục ngã hoàn toàn. Nàng trở nên khác, sống khép hơn, dễ tủi thân, viết nhiều hơn và cũng nghĩ nhiều hơn. Mọi thứ đều phu du, chẳng để làm gì cả, nàng muốn rũ hết để vẹn nguyên mình là người đàn bà bé nhỏ, cần được chở che, được nương tựa và được vỗ về mỗi khi mỏi mệt…
“Mẹ à. Về đi…” Tiếng gọi đã cắt ngang suy nghĩ, đưa nàng trở về thực tại. Nắng chiều đã tắt hẳn. Đâu đó xuất hiện ánh đèn le lói từ những ngôi nhà nhỏ ven hồ…

Buổi tối đầm ấm bên người thân đang chờ nàng…

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

Phố và em




Gập lại bức tranh thêu dở, có vẻ như đã rất khuya vì không còn nghe âm thanh của phố. Mình bước ra ban công. Sương xuống khá nhiều, đọng lại từng giọt trên mép lá, rồi bất ngờ đu mình đánh rơi trên cánh hoa đang thiêm thiếp ngủ, nó giật mình đón nhận hạnh phúc bất ngờ ấy.

   Trăng đầu tháng mờ ướt sau lớp lụa mỏng tang được dệt nên bởi màn sương dày, hờ hững giăng đầy khắp nẻo. Bạch thiên hương đang trong thời điểm chín nhất, càng được ấp ôm trong làn sương ẩm của đêm khuya thì cái mùi ngọt dịu ấy càng khiến con người ta trở nên mụ mị 
   Bất chợt rùng mình vì ớn lạnh. Đêm khuya quá, chỉ  còn ngọn đèn cô đơn đang tư lự trên góc phố và hắt những ánh sáng vàng nhàn nhạt xuống mặt đường vắng lặng khiến con đường cũng trở nên mờ nhạt, hư ảo. Lúc này có ai đang ngủ say? Có ai đang lặng lẽ, ngóng chờ? và ...có ai đang tâm trạng giống mình ?
 Phố đêm đầy sương giăng trên những con đường tĩnh mịch, hoang vắng. Sương nhiều nhưng chẳng phải là mưa đủ để xóa sạch những bụi bặm bám đầy của ngày cũ...  Vẫn biết mình yêu sự yên tĩnh song lúc này lại cảm thấy sợ, sợ sự yên lặng quả đỗi của nó…
Thi thoảng mình ghét phố vì giật mình nghe phải tiếng rồ ga xe máy của đám thanh niên, tiếng bấm còi đinh tai của lái xe tải, hay tiếng cãi nhau inh ỏi của những cô hàng cá và người đi đường…
Cũng có lúc mình tìm thấy nét đáng yêu của phố trong sự nhộn nhịp, hối hả của nó đang đang diễn ra hàng ngày. Đơn giản có thể chỉ là sự vội vã của dòng người tấp nập,  là tiếng rao bán hàng khi sớm mai, lúc đêm khuya hay trong màu sắc đổi thay theo mùa của hoa và của cây lá …
Ngôi nhà nhỏ của mình nằm một nửa trên phố, một nửa trong ngõ. Mình vẫn gọi là hai thế giới. Phía mặt tiền của ngôi nhà có ban công lộng gió nhìn ra phố, còn phía kia cũng là một ban công nho nhỏ nơi được biến thành “vườn” rau, “vườn” hoa và cũng có thể nói là không gian của riêng mình. Những khi có tâm sự và những khi có thời gian rảnh là khi mình giấu mình ở đó nhiều nhất bên gốc bạch thiên hương mang nhiều hoa mầu trắng với hương thơm dịu ngọt đầy mê hoặc hay bên những hộc rau nho nhỏ, những giỏ hoa mười giờ sặc sỡ rồi cả những bụi cây hoa mầu tím không tên… Không còn cảm giác mệt nhoài, buồn phiền mà tất cả bỗng trở nên nhẹ bẫng và thanh thoát…
Vào những buổi chiều lộng gió, thích được đứng trên ban công phía sau để gió nũng nịu chạm nhẹ bờ vai rồi thỏa thích làm rối tung mái tóc, lắng nghe tiếng chuông chiều đang chầm chậm buông rồi trải mắt về phía xa xa để có thể nhìn thấy ngọn cây đa, và con đường đất nhỏ rẽ vào làng. Đâu đó vẫn hằn lên, thấp thoáng những bước chân của thời thơ bé trên bờ đê đầy cỏ và hoa dại ấy rồi tưởng tượng từ đó về nhà Mẹ gần biết chừng nào… Xa hơn nữa ở phía chân trời là dãy Tản Viên xanh ngắt mang đầy vẻ bí hiểm... Và những khi đó chỉ muốn được ngược về một cõi bình yên để …lắng lòng thật nhẹ …rồi mặc cho nỗi nhớ trượt dài, trượt dài tới một nơi chưa xa lắm…
Cũng có những buổi sáng tinh mơ khi mà sương chưa tan còn nắng thì mới chỉ lấp ló ánh hồng sau những chùm mây sáng trên bầu trời xanh thẳm và cao lồng lộng, mình thích được đứng trên nửa bên kia, tập đôi ba điệu aerobics sau đó nhấm nháp cốc nước ấm có pha chút mật ong rồi lắng nghe tiếng gù gù của đôi bồ câu trên mái nhà xen lẫn tiếng hót lảnh lót của bầy chim sẻ gọi ban mai nhanh thức giấc và ngắm nhìn sự thức tỉnh dần dần của góc phố nhỏ sau đêm ngủ muộn…
Một ngày mới thật bình dị, thật yên ổn đang bắt đầu…

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Bình yên và chiến tranh...


Khi tất cả những công việc cuối năm học đã gần như hoàn thiện thì nhận được tin báo dì ốm nặng. Tạm gác lại mọi việc, mình về thăm dì. Vẫn con đường mòn nho nhỏ trên con đê ấy vậy mà hôm nay mình có cảm giác như dài gấp đôi. Nhấn tay ga cho xe chạy nhanh hơn để mau chóng gặp dì. Đã đến lối rẽ vào xóm ven đê, thấp thoáng sau những bụi chuối tây là ngôi nhà nhỏ của dì. Không như mọi khi, nay chỉ có mình chú ra đón ở cửa ngõ. Ánh nắng chiều cũng nghiêng nghiêng theo cái bóng gầy gầy của chú.
Dì có vẻ mệt mỏi hơn mình đã nghĩ. Những cơn sốt cao khiến dì hốc hác và gầy đi trông thấy. Dì bảo những ngày qua chú vất vả, chật vật vì phải chăm sóc dì và tự chăm sóc bản thân. Vết thương trên bả vai và ở hông liên tục hành hạ chú mỗi khi thời tiết thay đổi…
Nhìn chú, nhìn dì khiến nước mắt mình chỉ chực trào ra…
Chiến tranh đã đi qua gần bốn thập kỉ. Mình – người được sinh ngay sau khi cuộc chiến kết thúc, dù không chứng kiến được những gì khủng khiếp nhất nhưng lúc này cũng có thể cảm nhận được tất cả. Chừng đấy thời gian trôi đi song  vẫn chưa đủ để hàn gắn được vết thương thời hậu chiến.
Dì lại lên cơn sốt, đôi môi se lại, bàn tay dì nóng sực, bên ngoài trời nóng tới 37- 38 độ mà dì lại co ro vì rét. Đắp lên người cả tấm chăn dày như thế mà dì vẫn run. Chú bảo đấy là cơn sốt rét- di chứng của những người lính trận sống ở rừng ngày trước…
Có vẻ như cơn sốt đã dịu, dì đang ngủ…
Chú tất tả chuẩn bị bắc nồi thuốc, với dáng đi lệch nghiêng một bên, đôi mắt trũng sâu và cái nhìn xa xăm. Mình biết chú đang lo cho sức khỏe của dì. Giúp chú nhóm lửa sắc thuốc, mùi thuốc bắc thơm sực cả khu bếp nho nhỏ. Giọng chú đều đều kể mình nghe về cuộc đời, về duyên phận cho chú gặp dì…
Đó là những năm tháng khắc nghiệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ. Hàng ngàn sinh viên quyết tâm gác lại việc học của mình, xung phong ra trận tuyến. Riêng trường Đại học Bách khoa của chú đã có hơn 50 sv tình nguyện  ra đi đợt đó. Sau hơn ba tháng huấn luyện ở một vùng quê thuộc tỉnh Hà Tây cũ. Đơn vị chú được điều thẳng vào chiến trường Tây Nam. Biết đi là chết song không một ai có suy nghĩ bỏ cuộc. Tất cả đều hướng về cuộc chiến, đều mong muốn được chiến đấu vì độc lập, vì sự tự do của dân tộc...
“Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi rồi đôi giầy vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa

Mái đầu xanh thề mãi đến khi già
Phơi nắng gió giữa hoa ngàn và cỏ dại
Nghe tiếng gọi của những người Hà Nội
Trở về, trở về, chiếm lại quê hương…”
Trong đoàn quân năm đó có cả người yêu của dì. Cả chú và  C- người yêu của dì cùng trong một tiểu đội. Chú bảo ngày ấy chú chưa có người yêu nhưng mỗi khi  C nhận được thư của dì đều cho chú xem cùng. Tình cảm của những người lính trận là như vậy và chỉ có ai đã từng trải qua mới hiểu được. Họ chia sẻ cho nhau cả những gì riêng tư nhất vì ai cũng hiểu sự sống và cái chết luôn cận kề…
Sau đó một năm dì  xin vào đơn vị thanh niên xung phong. Qua thư, chú biết mong mỏi của dì là được gặp lại người yêu trong chiến trường nóng bỏng ấy. Nhưng rồi cái mong mỏi đó gần đạt được thì C hy sinh. Trước khi chết, C đã gửi lại những kỉ vật và lời nhắn nhủ tới gia đình cùng chiếc lược gửi tặng dì. Chiếc lược đó luôn ở trong túi áo ngực của chú. Nó như một tấm  bài hộ mệnh giúp chú thoát khỏi tử thần qua bao trận đánh. Kể cả trong những trận đánh giáp lá cà tưởng như chú đã chết đi rồi vậy mà vẫn tỉnh lại để sống, để mang được chiếc lược đó trả về cho chủ nhân của nó.
Chiến tranh kết thúc, chú ở lại trong trại điều dưỡng. Một năm sau chú tìm về quê dì theo địa chỉ ghi trên thư. Dì khóc ngất khi nhận lại những kỉ vật của người yêu. Chú cũng biết thời gian sau đó dì mắc bệnh trầm cảm. Còn chú phải trở về trại điều dưỡng vì những vết thương trên người. Chú không thể đến để động viên và chia sẻ những mất mát mà dì đang gánh chịu…
Ngủ yên nhé, kỉ niệm... - 1

Chiến tranh đã cướp đi rất nhiều thứ của chú. Đó là hoãi bão của tuổi trẻ, là sức khỏe và …cả thiên bẩm của người đàn ông. Trong những ngày sống ở trại điều dưỡng, chú đã nghĩ rất nhiều về dì nhưng rồi chú lại không thể vượt qua được mặc cảm của bản thân. Điều trị ở đó thời gian, chú về quê sống cùng ông bà. Vì sức khỏe nên chú không thể tiếp tục con đường học dang dở. Chú tham gia công việc xã hội  ở địa phương một thời gian rồi nghỉ hẳn. Chú vẫn đến thăm dì những khi có thể song chú không dám nói thật lòng mình. Chú đã cảm nhận được sự ấm áp của dì dành cho chú. Mãi đến gần đây khi mà ranh giới của sự sống, cái chết đã gần kề, cái nhục dục của con người cũng đi cùng tuổi tác và thời gian thì chú mới dám thổ lộ lòng mình với dì. Chú bảo nếu thời gian quay trở lại chú sẽ đến bên dì sớm hơn, sẽ không để dì phải khổ vì tiếng để đời một thời gian dài như thế vì cả hai đều hiểu, thông cảm hoàn cảnh của nhau và hướng tới nhau về một tình thương thực sự. Cho dù thời gian còn lại của cuộc đời không còn nhiều nhưng chú muốn làm cho từng tháng, từng ngày sống bên dì trở nên có ý nghĩa hơn và chú nâng niu từng phút giây ấy.
Nếu như nói đến chiến tranh là nói đến sự khốc liệt, sự mất mát trên những đau khổ, những hy sinh thì khi nói đến tình yêu ta lại nghĩ đến một điều gì đó thật êm dịu, ngọt ngào và hạnh phúc. Những tưởng chiến tranh và tình yêu phải là những điều trái ngược, không bao giờ song hành hay tồn tại bên nhau vậy mà trong những hoang tàn, đổ nát và mất mát đó tình yêu lại xuất hiện như một liều thuốc để làm dịu những cơn đau, hóa giải những bạo lực hay giảm đi những mất mát mà con người ở cả hai trận tuyến phải gánh chịu. Chiến tranh chẳng phải là huyền thoại, có thể chỉ là dấu chấm lặng, nằm lại với thời gian cũng với những vết thương trên người chú hay trong căn bệnh của dì để nhắc nhở cho thế hệ hậu sinh như mình “Chiến tranh là vậy”…
Cảm ơn cuộc đời đã không để cho dì chịu thiệt thòi, cảm ơn số phận đã cho dì gặp chú để hai tâm hồn ấy hợp lại và tác thành một bản tình ca muôn thủa.
Càng về chiều thời tiết lại càng trở nên khắc nghiệt. Những cơn gió từ phía bãi thổi đến, phả vào mặt rát  bỏng. Bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi song đâu đó xuất hiện những đám mây xám đóng thành từng mảng bất thường, báo hiệu như sắp có cơn giông. Mong cho cơn giông nhanh chóng qua đi cũng như bệnh tình của cả chú  và dì mau khỏi.
Mình muốn ở lại bên dì thêm một chút nữa… 

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Entry for my rain.


 

Những tiếng sấm ầm ì từ phía chân trời vọng lại khiến mình choàng tỉnh giấc, với tay bật tung cửa sổ. Vạt nắng chiều bướng bỉnh, dùng dằng chẳng muốn tắt song nó cũng nhanh chóng bị át đi bởi những đụn mây đen  đang  được gió Đông Nam kéo đến...
Mưa!
Từng hạt mưa lúc đầu còn tí tách, rải rác, khe khẽ, giọt thưa, giọt mau nhưng chẳng mấy chốc tiếng lộp độp rớt trên mái hiên dày hơn, nghe rõ hơn, cảm tưởng như âm thanh của bản giao hưởng nào đó đang dâng lên ở độ cao trào.
Nhìn những làn nước mưa đan xéo nhau qua ô cửa kính khiến mình thấy nhớ và thèm làm sao được đếm ngược thời gian, trở về với những xúc cảm trong cơn mưa của ngày xưa…
Hòa lẫn tiếng mưa rơi thật đều, thật nhẹ mình vẫn có thể cảm nhận được tiếng cười trong trẻo, đùa vui của mấy chị em trong khoảnh sân gạch nho nhỏ dưới cơn mưa đầu hạ. Có con bé con xách giỏ đòi chạy theo anh đi bắt cá rô ngược dòng. Dầm mưa quá lâu để rồi đêm ấy con bé lên cơn sốt cao vì cảm lạnh và cũng từ đó bị mẹ cấm không cho tắm mưa nữa…
Sau những trận mưa rào, bờ ao xăm xắp nước, con bé con gầy nhỏng trong tấm áo mưa thùng thình, đeo giỏ theo bố đi kéo cá. Nhớ âm thanh rộn ràng của cả nhà trong bữa cơm chiều hôm ấy với nhiều món mẹ nấu từ giỏ cá có được của hai bố con. Cảm giác vẫn còn rớt lại là vị cay, tê tê của món canh cá ngày nào trên môi…
Trời vẫn mưa chưa dứt, dưới lòng đường ướt sượt vẫn còn một số người đi lại. Có hai mẹ con em bé đang gò lưng đạp xe. Người mẹ trẻ vừa đạp xe, vừa kéo chiếc áo mưa che cho con ngồi sau. Vừa đi, con bé vừa hát, thò cả tay ra ngoài để hứng nước mưa. Lòng dưng dưng khi nhớ đến dáng mẹ mình cũng gầy gò như thế đang còng lưng, tất tả đạp xe đưa mình đi học trong cơn mưa năm nào. Con bé con là mình lúc đó cũng chẳng chịu ngồi im sau lưng mẹ, thi thoảng lại vén áo mưa để nhìn ra bên ngoài. Mẹ chỉ sợ nó bị ướt cùng với chiếc cặp sách bé xíu trong khi đấy mẹ ướt hết cả nửa thân người vì đạp xe ngược gió và bị mưa hắt. Mẹ xuýt xoa khi thấy tấm áo của nó loang ướt một vệt lớn phía sau lưng…

Mưa mùa hè luôn là những cơn mưa to và ập đến rất nhanh. Dạo đó bắt đầu vào vụ gặt, con bé được mẹ giao nhiệm vụ ở nhà trông sân thóc. Đang nắng gắt như vậy mà mưa bỗng ào đến. Cả sân thóc chưa kịp gom đã bị mưa làm ướt. Vội vàng, con bé đi chèn cống để không trôi hết thóc. Nó ngồi bệt bên sân thóc, tức tưởi khóc vì tủi thân, vì sợ mẹ mắng…
Nhớ cả nỗi sợ hãi trong buổi chiều đi cắt lúa cùng chị trên cánh đồng năm nào, cơn mưa ào đến cùng với những tiếng sét chói tai. Con bé run cầm cập, mặt tái đi vì sợ…
Nhớ cái cửa sổ nho nhỏ trong phòng ngủ của ba chị em. Mỗi khi có mưa là chị lại nhắc đóng cửa vì con bé có sở thích thò cả hai bàn tay ra ngoài hứng giọt mưa dưới mái hiên và gấp những chiếc thuyền giấy nho nhỏ rồi thả trôi theo dòng chảy lênh láng của nước mà nó tưởng tượng đấy là dòng sông …
Để rồi cũng dưới mái hiên trú mưa của buổi chiều bị lỡ xe về quê năm nào, con bé hồi đó là sinh viên năm thứ hai, ướt như chuột, run lên vì rét nhưng chợt nóng bừng đôi má, bối rối khi bắt gặp cái nhìn rất lạ của người khác giới. Anh bộ đội đó đã cho nó đi nhờ xe về nhà và chia sẻ cả tấm áo ấm để cho nó bớt lạnh. Thế là tình bạn được bắt đầu từ cơn mưa rất vội ấy…
Mưa gắn liền với quá nhiều kỉ niệm của thời thơ ấu và mưa cũng mang về cả những cảm xúc của tuổi bắt đầu biết yêu, luôn để lại trong mỗi người một tâm trạng bùi ngùi, khó tả. Cảm xúc ấy lại dâng đầy mỗi khi nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên…

Hà nội mùa này lắm những cơn mưa
Em muốn khóc nghĩ giờ anh đang ướt
Dốc rất cao bánh xe trơn tuột
Anh về đâu giông bão của em?

Hà nội mùa này mưa bão thành quen
Những hiên vắng có bao người ngồi trú?
Em co ro cả trong giấc ngủ
Mong anh về
                     dù chỉ giữa cơn mơ

Hà nội mùa này yếu đuối như thơ
Căn gác nhỏ mưa buồn hiu hắt
Anh từng nói mưa trong đâu bằng mắt
Những chiều buồn
                   mắt bỗng hóa thành mưa
                                            Son Tay, May 2013

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Mai Châu mùa em thơm nếp xôi...


Anh,
Tháng Tư đã về rồi đấy.
Chào đón tháng Tư là những cơn mưa rào thật nhẹ với chút heo may lành lạnh của nàng Bân. Tháng Tư về nhẹ nhàng như gió, mang theo một chút dỗi hờn của nắng, một chút mộng mơ của gió, một chút nhớ thương của Đất Trời với những cung bậc xốn xang trong vũ khúc giao mùa. Nắng tháng tư dìu dịu, trong như thủy tinh, chạm vào má và... rớt thật khẽ trên vai em…

Một buổi sáng trong veo, tạm biệt con phố phỏ em theo nhóm bạn trong chuyến du ngoạn về phía Tây Bắc của thành phố. Vượt qua Thị trấn Xuân Mai, men theo Quốc Lộ  6 cả nhóm tiến về Hòa Bình. Đêm qua có cơn mưa rất vội vừa ngang qua nơi đây thì phải, để lại là chút ẩm ướt của đất nhưng bù lại cây cối xanh và mỡ màng hơn…
Quốc Lộ 6 có vẻ không ồn ào như những con đường mà em đã từng đi, hai bên nhấp nhô bởi những núi đá vôi thâm thấp với ngút ngàn cỏ lau, dãy Hoàng Liên Sơn đã thực sự ở phía trước. Dốc Cun đón chào cả đoàn với làn mưa bụi mỏng. Con dốc nhỏ dài hơn 10 cây số chạy ngoằn ngoèo qua hai bên vách núi đá, xe đi lắc lư khiến em cảm tưởng như Hòa Bình đang thử chị em với bài tập bụng khá hoàn hảo. Qua dốc Cun là đến đèo Thung Khe-  một con đèo hiểm trở. Bên này là vách núi và bên kia là vực sâu. Hình như Hòa Bình muốn để cho du khách có cảm giác an toàn nên hôm ấy sương mù giăng kín bên dưới vực khiến mọi người không có cảm giác sợ dù đang ở trên độ cao khoảng 1000 m so với mực nước biển mà chỉ thấy phía trước  từng nàng núi điệu đà trong bộ váy sặc sỡ có điểm những mảng mầu xanh lam, chàm, đỏ, tím… và  khoác hờ trên cổ chiếc khăn voan trắng tinh khôi đang phất phơ bay trong gió. Xe dừng lại trên đỉnh đèo, trước mắt Quốc Lộ 6 như con trăn khồng lồ đang uốn lượn nhẹ nhàng, vắt mình qua các triền núi lớn, nhỏ. Quả là lãng mạn lẫn trong cả sự hùng vĩ và đầy mạnh mẽ của núi rừng Tây Bắc. Từ trên đỉnh cao, trải mắt để ngắm nhìn khung cảnh như tranh vẽ dưới chân đèo, thung lũng Mai Châu xinh đẹp hiện ra với xanh ngắt và đầy sức sống của những thửa ruộng lúa ngút ngàn, vuông vắn như ô bàn cờ, những nếp nhà sàn nho nhỏ của người Thái, người Mường nép mình bên sườn núi, bên lối mòn nho nhỏ, xinh xinh hay bên những thửa ruộng bậc thang thâm thấp. Xa hơn một chút là hình ảnh của thị trấn Mai Châu với nhấp nhô những ngôi nhà tầng lớn, nhỏ mang đầy mầu sắc của người Kinh. Gió lồng lộng thổi mang theo bầu không khí thoáng đãng và tinh khiết. Giá mà em có thể mua được một chút, một chút thôi để về làm quà cho anh, cho Hà Nội…

Anh,
Bên cạnh em lúc này đang là Mai Châu. Em ngỡ ngàng tưởng như mình đang mơ- một giấc mơ đẹp và dài thật dài...                                              
                         “Em mơ, mơ về con đường nhỏ
                          Quanh quanh lối mòn hoa dại nở…”
 Tây Bắc mang nét đặc sắc riêng, rất riêng cho khung cảnh và con người nơi đây. Từng nhóm các chàng trai, cô gái trong những bộ váy áo sặc sỡ của dân tộc Mèo, Thái, Mường đang tản bộ dọc theo đường vào bản Lác. Một điều khá ngạc nhiên là đường vào bản được dải nhựa chứ không phải là đường đất như em đã tưởng tượng.Từng nếp nhà sàn được đánh số như nhà ở các phố Hà Nội (có thể vì là điểm du lịch nên phải vậy). Bà con dân bản bán rất nhiều những sản phẩm được làm bằng thổ cẩm (hand made), nông sản hay các món ăn đặc sắc của xứ mình. Trong khung cảnh tuyệt vời này, em rất muốn được điệu đà hóa thân thành một cô gái Thái, khoác trên mình trang phục truyền thống của dân tộc, để khiến sự trải nghiệm thực tế hơn và em đã làm được điều mình muốn đó anh. 



Sau bữa cơm trưa, cả nhóm đạp xe đạp đến các bản bên cạnh. Pom Coọng có vẻ không ồn ào lắm như bản Lác. Em có cảm giác như đang lạc vào miền quê của hơn 20 năm về trước với khung cảnh yên bình và tĩnh lặng hiếm có, có thể nghe tiếng chim hót trong bụi cây ven bản, tiếng gà cục tác ban trưa bên hàng rào thấp tịt của người Thái, được ngắm làn khói lam chiều đang tỏa ra từ những nếp nhà sàn nho nhỏ, ngắm cô gái Thái mang nụ cười thật buồn đang mải miết bên khung cửi hay ánh mắt trong veo của em bé dân tộc trong ô cửa…

Vì chỉ đi trong ngày nên cả nhóm không được đắm mình, ngất ngây trong hương rượu cần, không được thưởng thức ánh lửa trại bập bùng bên điệu múa xòe, múa sạp trong tiếng khèn man mác của các chàng trai, cô gái nơi đây… Song bấy nhiêu thôi cũng đủ cho em thấy nhớ đến Mai Châu, đủ cho em có một ngày thật vui, một ngày đầy ý nghĩa để thấy cuộc sống đẹp biết bao phải không anh? Em cũng còn phải cảm ơn cả nhóm bạn thân của mình nữa,  những người đã đồng hành, đã cùng chia sẻ để cho em có thêm một sự trải nghiệm nữa trong cs anh à.
Anh,
 ...

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Bình yên cho ngày mới


Có cơn gió mồ côi lạc mùa bỗng dưng bay qua con phố nhỏ đêm qua để sáng nay mở cửa thấy ngỡ ngàng bởi sự thay đổi của đất trời. Gió đã qua và để lại  là tiếng xào xạc của thảm lá xà cừ dưới mỗi bước chân, cảm giác lành lạnh, khô khô trên da khiến ta cảm tưởng như đang chớm đông chứ không phải hiển hiện của mùa hè đang đến. Ta vội vã chuẩn bị cả áo khoác mỏng cho chuyến đi dã ngoại với học sinh…
Bỏ lại sau lưng là sự ồn ào của thành phố, là những bận bịu, lo toan của công việc, chuyến xe đưa Cô, trò tới Cúc Phương- một điểm hẹn lý tưởng . Tất cả như đắm mình giữa thiên nhiên hoang dã của núi rừng. Dường như cơn gió đêm qua chưa tới đây nên ta vẫn cảm nhận được hơi ẩm của sương sớm. Chứ không khô khô, hanh hanh như ở Hà Nội. Ta mạnh dạn hít một hơi thật sâu cho căng lồng ngực để tận hưởng sự trong lành của bầu không khí nơi đây. Sương giăng trên núi khiến rừng mờ mờ, ảo ảo trước mắt. Nó như đang khoác trên mình một chiếc áo màu xanh có điểm những bông hoa khác màu. Đó là những mảng màu của loài cây đang thay lá, hay màu của những cây hoa rừng mà ta không biết tên. Cả đoàn dừng lại nghỉ chân trước một bãi cỏ ba lá xanh mát mắt. Học trò bới tìm những bông hoa nho nhỏ tim tím, vàng vàng  gom lại thành một bó để tặng Cô giáo rồi tranh nhau chụp ảnh lưu niệm cùng Cô. Thật vui trước hành động dễ thương của con trẻ…


Rừng như bừng tỉnh trước sự có mặt của đám học trò tinh nghịch, rừng cũng như đang muốn thể hiện và đang phô ra những gì đẹp nhất của nó. Ta mơ màng trước vẻ đẹp của núi rừng. Xoay tròn trên cao là những chiếc lá sấu, chúng liệng một vòng rồi đáp xuống mặt đất thật nhẹ. Xa xa, điểm trong mầu xanh của lá rừng là những bông hoa trắng, hoa vàng hay phơn phớt tím …vẻ đẹp tinh khôi, thanh thoát của chúng như được đơm kết từ những tinh hoa nhất của đất trời cộng lại.

Ta thấy bình yên trước những phút giây yên tĩnh hiếm có nơi đây Chẳng thể nghe được bất kì âm thanh nào của xe cộ, chỉ có tiếng gió thổi, tiếng lao xao của lá rừng, tiếng cọ mình của những cành trúc, cùng với tiếng hót thật lạ của loài chim rừng nào đó mà lần đầu tiên ta được nghe… Chỉ cần được ngắm nhìn một chút, một chút thôi sự xinh đẹp, dịu dàng của hoa, của lá, âm thanh của rừng cũng đủ thấy lòng mình lâng lâng một niềm vui, một sự bình yên cho ngày mới.


Điểm dừng chân thứ hai vẫn còn xa lắc xa lơ ở phía trước, ta nhận thấy lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán bọn trẻ song dường như chúng vẫn chưa thấy mệt thì phải, vừa đi chúng vừa hát, tiếng hát đưa ta trở về với những kỉ niệm của thời xa ngái. Đã thành rong rêu vậy mà ta vẫn nhớ, vẫn mong muốn được một lần quay lại. Có chuyến tầu nào trở về nơi ấy không nhỉ? 

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Như áng mây bay về nơi cuối trời


Mình bắt đầu cảm thấy mệt mỏi bởi những lớp dạy, ca dạy triền miên từ lúc nào vậy ? Chỉ biết lúc này muốn được thảnh thơi trong cả công việc và suy nghĩ. Muốn tìm về bên dì, chỉ một mình mình thôi, muốn ở bên cạnh người muốn được tâm sự để giải tỏa mọi ưu phiền và muốn tìm thấy sự bình yên nơi đó…
Cũng lâu rồi không thăm dì. Vượt lên đường cao tốc, qua con đê nhỏ, quãng đường đất ngăn ngắn là đến nhà .
Dì và chú đón tiếp mình thật chu đáo, Nhìn nụ cười, ánh mắt và cử chỉ của dì mình biết dì đang rất hạnh phúc. Vậy là cuối cùng hạnh phúc cũng đến bên dì dù rằng điều đó có muộn màng chăng nữa. Dì đưa mình ra bãi. Cả một bãi dâu, bãi ngô xanh rờn trước mắt với cơ man nào là gió, hoa và cỏ dại. Mình bỏ giầy, chạy chân trần trên đất bãi. Đất ẩm mát dịu dưới mỗi bước chân cộng với cảnh đẹp yên bình nơi đây và niềm vui mới của dì khiến lòng mình thư thái…
Để mặc gió hoang thả sức đùa giỡn làm rối tung mái tóc, để mặc cỏ may bám sâu đầy gấu váy,để mặc đôi chân trần lấm lem đất phù sa, để mặc dì bẻ ngô một mình, mình tiến về cuối bãi nơi thấp thoáng có những vạt cỏ may màu tím và trải dài ngút ngàn của rừng hoa cúc dại- hoa xuyến chi, thấp thoáng đâu đấy trong tâm trí  hình ảnh của con bé con gầy nhẳng đội trên đầu là vòng hoa cúc dại với lũ trẻ con hàng xóm đang chơi trò cô dâu chú rể...
Em thách cưới một vòng hoa xuyến chi
Để tôi suốt trưa mải mê khắp triền đồi lộng gió
Bới tung từng bụi cỏ
Khấp khởi vui mừng khi tìm được một nụ hoa
...
 Hoang hoải một nỗi nhớ không tên, một kỉ niệm không dễ quên với những vạt hoa dại, một nỗi buồn vô hạn, mênh mông khó tả. Thảng như là xa lắm rồi lại như chỉ mới đây thôi…

Ừ nhỉ sao mình lại vậy? Đã nhủ lòng phải quên đi tất cả kể cả những ưu phiền hiện tại, những mỏi mệt, những trách nhiệm nặng nề trên đôi vai gầy gò bé nhỏ vậy mà sao khó thế ? Muốn buông tay để tất cả bay theo gió, cuốn đến tận cuối chân trời xa tít…Giá mà gió có thể làm được điều đó...
Bạn hỏi tại sao hầu như trong những entry mình viết thì đâu đó đều thấp thoáng hình ảnh của con bé con ngô nghê với những sở thích bình dị? Là vậy đấy  tất cả cũng chỉ muốn trở về với những ngày xa lắm, ngày của tuổi thơ hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ, ngày của những bình yên …
Dì cắt cho cả một bó to hoa cúc dại. Dì bảo đấy là hoa xuyến chi. Dì kể mình nghe về kỉ niệm của dì ngày xưa. Đêm chia tay trước ngày chú lên đường vào chiến trường miền Nam, trên triền đê với bạt ngàn hoa cúc dại- nơi đó là điểm hẹn của hai người, chú đã hái tặng dì những bông cúc ấy, kết thành một vòng tròn đội lên đầu dì. Dưới ánh trăng, những bông hoa nho nhỏ trắng tinh ấy nhìn thật đẹp và cũng buồn đến se lòng. Đêm ấy dì khóc nhiều lắm, nước mắt dì loang ướt cả vạt áo trước ngực chú. Hẹn ngày trở về chú sẽ đến xin ông để hỏi cưới dì bằng bất kì giá nào và chú sẽ trồng thật nhiều hoa trong vườn để dì thỏa sức ngắm. Song chiến tranh thì không nói trước được. Điều dì lo sợ nhất thì cuối cùng nó cũng đã đến. Chiến tranh đã cướp đi người yêu của dì để lại cho dì sự trống vắng và những nuối tiếc. Nếu những ngày đấy dì không ngăn chú và cả đêm chia tay trước ngày chú đi cũng vậy, cứ để tình yêu dẫn lối thì có lẽ chú đã không biến mất hoàn toàn trên cõi đời này, không làm dì hối tiếc, bơ vơ, sống cả một quãng thời gian dài đầy đau khổ và cô quạnh mà có thể chú đã để lại cho dì một phần máu thịt của mình- kết quả của một mối tình đẹp…
Dì bảo kỉ niệm đẹp đến mấy cũng chỉ là kỉ niệm. Thôi thì hãy quên đi để sống cho thực tại song nhiều khi dì tự hỏi liệu có phải hiển hiện người chồng bên cạnh lúc này chính là chú của mấy chục năm về trước? Chú đã trở về, hay run rủi tìm được người giống mình để bù đắp cho dì, cho cả những tháng ngày mong mỏi, chờ đợi, đau khổ…?
Gió đã đẩy vạt nắng chiều xuống tận cuối bãi. Mình lặng nghe những lời kể của dì, thương dì nhưng rồi lại mừng cho dì vì hiện tại bên dì là bến bờ hạnh phúc, dù không thể có con được nữa nhưng dì bảo tình yêu và sự chân thành của chú- người thương binh nặng trở về sau cuộc chiến, đã níu giữ dì ở lại trên cõi này để sống thêm những ngày còn lại của tuổi già và để được bù đắp, được yêu thương…


Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Cơn gió nào ngang qua rừng chiều...?


Càng về khuya gió càng thổi mạnh. Gió vần vũ ngược xuôi trên mái nhà, gió quấn quýt uốn rạp cả ngọn cây cao trước cửa, kéo lá rụng rào rào bên hiên, gió đập cửa khiến nó rung lên bần bật, gió len qua khe cửa tạo nên những tiếng ú u u ... Hồi xưa, Bà thường bảo đó là tiếng hú của gió mỗi khi gặp chuyện vui…
Mãi mình vẫn không tài nào chợp mắt được, nghĩ đến cuộc điện thoại hồi chiều và mình nhớ anh…
 Anh yeu mau tim

Những ngày này anh đang cùng đơn vị rèn luyện trên thao trường đầy nắng và gió trong cánh rừng xa lắc xa lơ nào đó nơi vùng biên ải…  
Đêm nay ở cánh rừng ấy chắc gió cũng đang thổi mạnh và anh vẫn thao thức vì rất nhớ mình và hai con. Muốn được gài nỗi nhớ thương gửi vào trong gió, nhờ mang đến bên anh, nhẹ nhàng bên cánh võng đung đưa, xoa dịu cái vất vả của cả một ngày trên thao trường; muốn được kéo tấm chăn đắp cho anh, mang hơi ấm và làm tan đi cái lạnh của gió sương nơi ấy rồi khe khẽ cất tiếng hát ru… Giấc ngủ sẽ đến nhẹ nhàng hơn, mang sức khỏe cho anh để ngày mai lại tiếp tục rèn luyện trên thao trường đầy nắng và gió …

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/nho-em-do-quang.n8-WqaIrw7.html

                                                                      
                                                                             Hà Nội 14/3

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Quà của tháng ba


Tháng ba về, nắng ngập tràn khắp phố, mình bâng khuâng giữa khoảnh khắc thay đổi bất ngờ của vạn vật. Nắng xuân đẹp quá đi thôi!
Đứng trên ban công nhìn về ngõ nhỏ thấy tím cả một khoảng trời bởi hoa xoan. Mình yêu cái mầu phơn phớt tím ấy- màu của nhung nhớ, màu của khắc khoải chờ mong… Chạm vào vết sẹo nhỏ trên trán thấy cay cay nơi sống mũi. Ngược chiều tháng ba, trở về với tuổi thơ bên những cánh hoa nhỏ nhỏ, tim tím rụng đầy ngõ, theo gió bay cả vào hiên nhà, đậu trên tóc con bé với hai bím tóc đuôi sam dài thật dài… Con bé khóc đòi anh trèo lên cây để hái bằng được những chùm hoa tim tím ấy. Anh chiều bé út vì anh biết nó thích tất cả những bông hoa có màu tím, kể cả những bông hoa dại tim tím không tên mọc bên đường. Mải hái hoa anh dẫm vào một cành khô và rơi trúng vào trán con bé…
Trong làn gió thoảng, mình cũng cảm nhận được cả một mùi hương rất nhẹ, hương của tháng ba -hương bưởi...
Vườn bưởi nho nhỏ của bố giờ này cũng đã nở rộ hoa. Tưởng tượng thấy trước mắt là những chùm hoa bưởi trắng tinh, đung đưa theo gió và đang tỏa hương thơm man mát. Hoang hoải nỗi nhớ về một thời xa lắm cùng với hương bưởi trong những tấm mía  ngon ngọt, trong cốc nước bột sắn bố pha hay trong cả nồi nước gội đầu của mẹ. Mẹ bảo gội nước hoa bưởi sẽ khiến cho mái tóc mượt hơn, tinh thần sảng khoái  hơn và hương thơm ấy sẽ gắn kết tình cảm của người này với người kia, và nó sẽ đọng mãi, đọng mãi trong nỗi nhớ dù chỉ một lần được thưởng thức... Đến mùa hoa mẹ hay nấu nước gội đầu cho mình, mình thích được mẹ gội đầu, thích được chải tóc,được hít hà hương thơm của mái tóc. Mùi hương man mát, khó quên ấy cứ đọng mãi trong mái tóc dài và mượt của con gái...
Đã mấy tháng ba rồi mái tóc mình không đượm mùi hoa bưởi? Chỉ một đoạn đường ngắn vậy mà mình luôn bỏ lỡ. Chắc mẹ cũng buồn về điều này lắm lắm...
Mẹ ạ! Ngày mai con sẽ về và lại được gội đầu bằng nước hoa bưởi của mẹ. Con không muốn để lỡ thêm một mùa hoa nữa…