Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Mẹ là những dịu dàng trong trái tim con

    Tháng ba cho hai người mẹ của nàng.
    Từ khi bố mẹ chuyển ra ở nhà mới nàng ít khi về lại ngôi nhà cũ. Song mỗi lần về ở nàng luôn có một cảm xúc rất lạ . Ngôi nhà ba gian được bố mẹ xây bằng đá ong- loại đá mà chỉ có ở xứ Đoài quê nàng mới có. Đây là nơi nàng cất tiếng khóc chào đời , là nơi nàng cất giấu nhiều kỉ niệm thời thơ ấu. Tất cả những kí ức vui buồn ấy cứ như đang chầm chậm trôi qua trước mắt...

Vẻ như mẹ cũng cảm nhận được cái cảm xúc ấy của con gái
Mẹ nàng bảo ngày xưa ở tuổi này bà  cũng mơ mộng, cũng lãng mạn nhưng cảm xúc đó luôn được giấu trong lòng, dưới vỏ bọc của một người đàn bà tất bật với công việc xã hội, việc gđ. Mẹ hầu như không có thời gian chăm chút cho bản thân. Với một người chồng luôn đau yếu và cả bầy bảy đứa con thơ thì làm gì có thời gian cho mẹ đi làm tóc, đi spa, đi du lịch hay đơn giản hơn nữa là đi chợ mua cho mình chỉ một chiếc áo ưa thích...
Nàng nhớ ngày xưa mẹ nàng cũng rất đẹp. Người mẹ dong dỏng cao, thắt đáy lưng ong với bím tóc tết thật dài. Mẹ có hai chiếc áo cánh chiết eo màu trắng và hai chiếc quần lụa đen để mặc đi làm. Thi thoảng mẹ đưa nàng tới trường và bọn trẻ trong làng ngày ấy vẫn thường ghen tỵ vì nàng có mẹ làm cán bộ nhà nước...
Ngày lại ngày trôi qua, mẹ nàng qua tuổi bảy mươi, tóc mẹ giờ đã bạc và những vết đồi mồi nổi dày trên làn da nhăn nheo. Năm tháng đã lấy đi nét thanh xuân của mẹ nhưng tình cảm mà mẹ dành cho gia đình thì vẫn vậy: bao dung, ân cần và đức độ. 

    Còn với người mẹ thứ hai thì nàng cũng học được nhiều điều lắm. Mẹ cũng sinh ra trong một gđ thuần nông thuộc vùng đồng chiêm trũng. Tuổi thơ mẹ trải qua là triền miên của đói khổ và thiếu thốn. Ngày ấy mẹ là cô dân quân xã kết hôn với bố là anh bộ đội Cụ Hồ. Mẹ bảo cs vợ chồng thời son trẻ của mẹ chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Ngay sau đám cưới, bố phải về đơn vị để mẹ ở lại hậu phương chăm sóc cha mẹ già với luôn luôn tâm trạng chờ mong thấp thỏm. Hết chiến trường B rồi chiến trường K. Thi thoảng bố theo đoàn công tác về Bắc và tranh thủ ghé thăm nhà. Mẹ bảo mỗi lần như thế tình cảm như được nhân lên gấp đôi, gấp ba. Và lần lượt sáu người con ra đời với một mình đôi vai mẹ tảo tần, gồng gánh. Cuộc đời binh nghiệp lấy đi hết cả thời trai trẻ của bố. Nàng hiểu ngày ấy chắc mẹ phải cố gắng lắm lắm. Mẹ mạnh mẽ hơn nàng nghĩ và nàng đã học được điều này từ mẹ. Thi thoảng về thăm, được nghe mẹ kể chuyện, nàng hiểu đó là lời răn dạy, lời nhắn nhủ rất khéo mà mẹ muốn truyền tải để nàng cũng sẽ phải làm được như thế. 
"Cả cuộc đời cha đi bộ đội
Quà về cho mẹ là mái tóc pha sương
và những vết thương trên ngực cha
Cứ trở rét lại đau nhức nhối
Chiếc ba lô nắng mưa đã mòn
Gia tài cha tặng mẹ
chỉ thế thôi
...."

Trong những ngày tháng ba này, cảm xúc về mẹ cứ dạt dào. Muốn nói lời cảm ơn mẹ đã cho nàng có mặt trên đời, dạy nàng biết yêu thương . Cảm ơn mẹ đã sinh ra người nàng yêu, cho nàng những bài học mà mẹ đã trải qua. Cảm ơn cuộc đời đã để nàng còn mẹ.  Và để rồi  mỗi khi bình minh đến là mỗi lần cảm thấy yêu thương vẫn bên đời, hay mỗi khi hoàng hôn xuống lại có nơi bình yên nhất là lòng mẹ để quay về.

"Mẹ là những dịu dàng nơi trái tim con
là những chắt chiu tảo tần nuôi con khôn lớn
Mẹ là chốn bình yên khi con quay cuồng giữa dòng đời tất bật
Mẹ là ấm êm khi con đã mệt nhoài

Suốt cả đời Mẹ vất vả ngược xuôi
Áo Mẹ sờn, bạc màu vì dãi dầu mưa nắng
Vai Mẹ gầy vì gánh đời trĩu nặng
Tóc con đen dài....tóc Mẹ bạc thời gian

Chưa một lần con nghe Mẹ thở than
Những nhọc nhằn Mẹ âm thầm một mình gánh chịu
Chỉ mong sao cho con được đủ đầy bằng chúng bạn
Con lớn khôn dần...mắt mẹ quầng sâu

Dù con trưởng thành và đi đến nơi đâu
Trong trái tim con vẫn khát khao vòng tay Mẹ
Con muốn ngược thời gian trở về những ngày còn thơ bé
Để được sà vào lòng Mẹ...
Mẹ ơi"