Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

For my memory- a very old one

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Một Hà nội ngây ngất nắng,
một Hà Nội run run heo may
...
Em,
Có thể tưởng tượng lúc này em đang làm gì. Bên trang giáo án chuẩn bị cho những ngày dạy sắp tới, đang viết những dòng chữ trong trang nhật kí của riêng mình, đang lặng lẽ ngắm nhìn màn đêm đen thẫm ngoài khung cửa, và cũng có thể đang hòa mình trong  bản nhạc nào đó mà em yêu thích...
Đêm mùa hè yên tĩnh đến lạ, bài hát của Phú Quang bỗng chốc đưa anh trở về với những kí ức đã qua, kí ức có hình ảnh của em. Hình ảnh mà anh đã nâng niu, cố gắng cất giấu  ở một nơi sâu nhất trong trái tim. Anh biết, tất cả đã và đang đi qua. Mình có thể hay không thể  bước chung trên cùng một con đường tới bến bờ hạnh phúc, quyết định đó ở chính bản thân anh.  Có những lúc muốn gạt đi mọi thứ để chạy đến ôm trọn em trong vòng tay rồi tận hưởng những gì ngọt ngào nhất mà tình yêu em mang lại. 
Người ta vẫn nói đàn ông chẳng bao giờ phung phí những giọt nước mắt của chính mình vậy mà anh đã khóc, anh khóc vì không thể tự quyết định được cho tương lai của mình. Khóc vì yếu đuối không dám đấu tranh cho tình yêu, không bảo vệ được em, không phá được rào cản gia đình, rào cản  xã hội- bức tường ngăn cách tình yêu của hai đứa. Trong những lúc buồn khổ nhất đã có lúc anh chẳng phải là anh- chơi bời và phá phách. Nhưng dù có vậy thì hình ảnh của em vẫn vẹn nguyên và bất chợt ùa về qua hương hoa trong cơn gió chuyển mùa, qua âm thanh dịu dàng mà da diết của một bản nhạc không lời hay thậm chí ẩn hiện sau tà áo với mái tóc vừa lạ vừa quen của bất kì cô gái nào đó phía trước lối anh đi...
Ở một nơi rất xa, anh mơ thấy em, mơ thấy Hà Nội , mơ thấy sự cô đơn của em, mơ thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Anh muốn giơ tay chạm vào để gạt đi dòng lệ ấy, muốn ôm em trong vòng tay và sưởi ấm những lạnh giá mà trái tim em đang chịu đựng. Anh bất lực vì chỉ là giấc mơ...
"Có những nỗi buồn đốt mãi chẳng thành tro
E vung tay ném về miền kí ức"
Rồi một ngày anh lặng lẽ trở về Hà Nội, chỉ dám lặng lẽ ngắm em từ một góc khuất của con phố và nhìn mãi cho đến khi bóng em khuất hẳn rồi hòa cùng với bóng áo học trò...
Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Em cô đơn, căn phòng cũng cô đơn
Dạ khúc đêm nay chẳng thể nào dang dở 
Trong nỗi khát khao, em chầm chậm quay về
Cái ngày mà anh đưa ra quyết định lặng lẽ rời xa em hẳn chẳng bao giờ anh lại nghĩ mình rơi vào cảm xúc như thế này...
Anh cứ nghĩ lời em nói là sự thật rằng em cam đảm, rằng em sẽ vượt qua một cách dễ dàng sau cơn bão ấy nên anh hãy cứ đi đi và đừng ngoảnh lại. Song thấy bóng em bé nhỏ, cô đơn và lặng lẽ dắt chiếc xe ra khỏi cổng trường, ánh mắt buồn da diết phía em nhìn thì anh không thể tiếp tục làm khổ em được nữa . Anh phải tự quyết định cho hạnh phúc của mình, phải giành lấy em, phải có trọn tình yêu nơi em và mình phải thuộc về nhau mãi mãi.
Anh không thể như người đàn ông trong bài hát của Phú Quang lúc này, không thể để mọi thứ vượt khỏi tầm tay của mình rồi mới tiếc nuối và nói lên lời giá như...
Anh phải là anh, phải là con người thật của chính anh và phải là điểm tựa của em mãi mãi.
Em,
...
P/S: Cảm ơn Phú Quang đã cho ra đời một nhạc phẩm hay và xúc động. Cảm ơn xúc cảm rất thật khi anh nghe bản tình ca ấy và có một quyết định đúng đắn cho hạnh phúc của riêng mình. Nhớ lại ngày- khi anh trở về bên em, ngày đó, nắng như vàng hơn, gió dịu dàng hơn, hương hoa như quấn quýt hơn và nụ cười của em thì rạng rỡ...



Hạnh phúc là ở phía em cười
>

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

Nàng...

Đừng ốm nữa nhé nàng.
Mỏi mệt sẽ qua nhanh như cơn mưa bóng mây . Nàng rắn rỏi lên đi!
Nhìn thấy gì cũng chẳng muốn ăn. Tự nhủ không được phép bỏ bữa, không được phép ốm thêm… Những lúc mệt như thế này chỉ muốn có ai đó bên cạnh. Có thể chỉ để nói chuyện cho qua ngày. Một mình dễ buồn, dễ bi quan, dễ khóc…
Anh về rồi lại phải lên đơn vị ngay. Miệng thì nói em ổn, đừng lo, anh cứ lên đv đi, nhưng trong lòng chỉ muốn nói anh đừng đi, ở nhà với em…
Anh gọi điện về vẫn bảo em ổn mà, sẽ khỏe ngay thôi. Khi nào rảnh anh về cũng được…rắn rỏi trong chốc lát ấy thôi nhưng khi buông máy thì nước mắt cứ trào ra mà chẳng kịp ngăn. Cảm giác tủi thân chặn ứ đầy ngực…con trai bảo hình như mẹ khóc. Không, chỉ tại con muỗi bay vào mắt mẹ ấy mà.
Anh gọi điện bảo sẽ về vậy mà đến gần bữa cơm gọi lại rằng đv có việc nên không thể về được. Lúc này thì nàng ấy chẳng thể ghìm được và cứ nức nở như bị đòn oan.

Sao anh nhiều việc thế?