Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Con đã khóc trong giấc mơ của chính mình...

 Bất chợt tìm vào trang thơ của LĐK thấy bài thơ hợp vô cùng với tâm trạng mình lúc này
"...
Con nhớ cha... Ngay cả phút trở về
Ngồi bên Người mỉm cười mà thảng thốt
Tình yêu thương chẳng thể là cổ tích
Phép màu nào níu giữ được ở bên?
Lá mùa này rụng nhiều dưới mái hiên
Cha gánh cả trời muộn phiền như lá
Hắt hiu vàng trong gió...
Dồn xanh vào đời con.
Trăng tủi hờn, khuyết rồi lại đầy lên
Nắng cuối ngày tìm bình minh thức giấc   
Nhưng với cha - đi qua là sẽ mất...
Khi chỉ một lần có duyên phận cùng cha.
Gió cuốn đi lá rụng dưới hiên nhà
Con quỳ xuống cầu xin mùa ngừng gió
B
àn tay con bé nhỏ
Chẳng giữ được mùa trôi...
Sợ gió cuốn cha đi - với con là nỗi sợ lớn nhất cuộc đời
Biết về đâu gom cho mình hơi ấm?
Lá vàng nhưng vẫn đập
Những nhịp gửi chồi xanh
Con đã khóc trong giấc mơ của chính mình
Những đêm bơ vơ giữa đèn vàng phố thị
Gục trên trang nhật ký
Nhòe lời: "Con nhớ cha..."
Con nhớ cha... Ngay cả phút trở về
Dù lá trên cây vàng và chưa rụng hết
Nhưng cuộc đời đầy mong manh ly biệt
Một phút quay đầu đủ nuối tiếc ngàn thu
Đừng theo mây giấu nắng thả sương mù
Con cần cha để mùa không đơn lạnh
Cánh chim bằng muôn phương sải đôi cánh
Chỉ bình yên dưới bóng mát của người 
Bên hiên nhà như thơ ấu xa xôi..."
                                                     Trích thơ: Lương Đình khoa
" Lá mùa này rụng nhiều dưới mái hiên. Cha gánh cả trời muộn phiền như lá. Hắt hiu vàng trong gió...Dồn xanh vào đời con" Mình đã không thể ghìm được tiếc nức nở khi đọc đến dòng này. Cha đã đi rất xa, sẽ chẳng còn những buổi chiều được trở về và trò chuyện cùng cha, sẽ chẳng thể được vỗ về mỗi khi buồn tủi, chẳng còn có cơ hội để nấu những món cho cha thưởng thức...Tất cả chỉ còn những hoài niệm.