Và mọi con
thuyền đều đến buổi buông neo
Xin gấp
lại cánh buồm nhờ bóng đêm che chở
Gỡ tấm áo
choàng thi ca khỏi nỗi buồn nhỏ bé
Trái tim
em đậu xuống cát hết ưu phiền
Thì có
khác gì đâu giữa tất cả và em
Định mệnh
như một kẻ tinh ranh gỡ dần từng múi chỉ
Để những
tín điều thiêm thiếp ngủ quên trên tấm ga trải giường sạch sẽ
Có thể nào
đó chẳng phải bình yên?
Bờ bãi đã
qua rồi em sẽ quên
Em bình
thản buông neo như tiếng thở dài trong đêm vừa phóng thích
Nhớ thương
không được quyền đỏng đảnh
Đêm xun
xoe luận tội những yên lành
Anh đừng
lo,
Nếu chẳng
ngủ yên,
Cánh buồm
em
cũng chỉ thức dậy trong lặng im...
P/s :Thơ của Đường Hải Yến thật nhẹ nhàng mang đầy cảm xúc nữ tính như chính bản thân tác giả. Thơ mà như tự sự, dễ đi vào lòng người. Phần lớn những bài thơ của chị đều ẩn chứa nỗi buồn dìu dịu hay chút day dứt nào đó về một thuở xa xa lắm...
"Mùa hạ nào có thể biết hờn ghen
Khi ta ném yêu thương lên vầng trăng thu ấy
Gió như em cứ kiêu kì quá vậy
Thu đốt cháy mình không thắp nổi lá bàng đêm"
"Mùa hạ nào có thể biết hờn ghen
Khi ta ném yêu thương lên vầng trăng thu ấy
Gió như em cứ kiêu kì quá vậy
Thu đốt cháy mình không thắp nổi lá bàng đêm"
"Bình yên" cũng là một trong những bài thơ mình thích, mình post lên đây để mọi người cùng đọc