Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Khi hoa mướp nở...




Cả xóm thức tỉnh và náo loạn bởi tiếng gào khóc, tiếng cười của người đàn bà điên. Cái làng nhỏ ven sông  này không ai không biết về người đàn bà ấy. Những câu hỏi ngu ngơ, những điệu cười man dại cứ vang lên trong cái hoang hoải của nắng hè và vàng rực của hoa mướp bên bờ giậu...

Là con gái duy nhất trong gia đình, thị kém may mắn gặp phải tai nạn ngay từ khi còn bế ngửa và kết cục người đàn bà ấy đã trở thành người không bình thường.
Ngày ngày giúp bố mẹ đi chăn bò, làm những việc vặt trong nhà. Nếu không phải là những hôm trở trời hay vào những ngày hè bỏng rát thì thị hiền lành và vẻ như nhút nhát...
Giá như cs cứ vậy bình thản trôi nhẹ nhàng thì hẳn chẳng có nhiều chuyện để kể.  Thị cũng chậc tuổi nàng. Hồi nhỏ, trẻ con trong làng gọi thị duy nhất cái tên "con dở". Con bé cũng rất muốn chơi nên cứ tha thẩn chạy theo nàng cùng bọn trẻ khác nhưng chỉ dám giữ một khoảng cách rất xa vì nó sợ bọn trẻ đánh. Thời gian trôi đi với tuổi thơ bình lặng như mặt nước hồ mùa thu, thảng đôi khi trở trời hay vào những dịp nắng nóng thì người ta mới thấy con bé nói nhiều và nói những lời ngu ngơ, vô nghĩa. Ừ thì là người không bình thường nên mới vậy. Bước sang tuổi mười tám, con bé  ngày một đặn đầy với dáng hình thiếu nữ song  lời nói, ánh mắt và cử chỉ thì càng trở nên vô hồn. Và suốt cả những tháng ngày sau thì dường như đó là sự đọa đày của kiếp người thì phải? Loại trừ khuôn mặt khó nhìn của một người điên thì hình thể của thị không ai có thể chê trách. Mỗi bận lên cơn, thị xé tung quần áo, chạy rông khắp làng. Tất cả như phơi bày trước mắt. Khi đó các bà, các cô lại ước ao, lại so sánh còn đàn ông  trong làng chẹp miệng rồi nhìn theo với ánh mắt thèm thuồng.  "Trời bắt tội "Mẹ vẫn hay thở dài rồi nói với nàng như thế...
Một ngày, mọi người thấy những biểu hiện của người thai nghén ở thị. Nếu ở một người bình thường thì quả đó là hạnh phúc nhưng với thị...
Trách và nguyền rủa tác giả của cái bào thai trong bụng thị. Tất cả đàn ông trong làng đều bị quăng một cái nhìn nghi ngờ và dò xét. Ngày nào cũng có vài ba đám người túm năm, tụm ba để nói về thị. Chủ đề về "con dở " vẻ như nóng sốt hơn cả bất kì những tin tức thời sự, hay bộ phim truyện dài tập trên TV. Các bà, các mẹ, các cô thi nhau đến thăm nhưng trong đầu họ chỉ muốn tìm thấy nét mặt của đứa trẻ có chút nào quen quen với người đàn ông của mình? Khổ nỗi trẻ con thay đổi nét mặt theo từng ngày và thế là lục đục từ phía những bà vợ có chồng mang thói trăng hoa ngày càng tăng... Sau này mọi người gặng hỏi, thị kể câu được, câu chăng. Chỉ biết rằng vào hôm mưa gió, giữa buổi trưa vắng trên cánh đồng hoang, một người đàn ông xuất hiện và............. Lời thị kể phần nào đó giải tỏa đi những nghi ngờ trong đầu các bà, các mẹ, các cô và làm cánh đàn trong làng thở phào như vừa trút bỏ một gánh nặng nào đó....
Sau khi có con, thị cũng không thể tự chăm sóc đứa bé được. Bệnh dường như nặng hơn. Nói năng,  hành động càng không kiểm soát được. Những lúc như thế chỉ có thể cùm chân, cùm tay thị lại thì gia đình và xóm làng mới yên thân. Khổ thân đứa bé thiệt thòi có mẹ mà chẳng bao giờ được cảm giác mẹ ở bên cạnh...
Vào những đận hoa mướp càng nhiều, nắng càng rót mật thì người đàn bà ấy chẳng thể ở yên được trong nhà. Cũng một kiếp người sao thị lại khổ như thế? Nhiều lần nàng tự vấn mình ...
Bầu trời tháng bảy xanh ngắt không một gợn mây. Nụ mướp chen chân trên kẽ lá và nở thật dày. Những cánh hoa mỏng tang được ướp thêm màu vàng từ nắng trở nên  vàng rưc hơn. Gió hè phả vào mặt bỏng rát, vẳng đâu đây vẫn vang lên tiếng cười man dại của người đàn bà điên ấy...
...