Vậy là đã một tháng lẻ bốn ngày cha bỏ mẹ và các con để về thế giới bên kia. Chẳng lúc nào nguôi được mỗi khi nhớ về người cha ơi.
Căn nhà hiu quạnh từ khi người về bên ấy. Cho đến bao giờ con mới chấp nhận được sự thật là cha không còn trên cõi đời này nữa. Nhìn di ảnh của cha trên ban thờ, cùng bóng mẹ lẻ loi là con lại không thể cầm lòng mình được. Con trộm lấy tấm áo còn lại của người, hít hà mùi mồ hôi quen thuộc trên đó như sợ trong tích tắc nó bay biến đi đâu mất .. Khóc mà phải giấu đi nước mắt vì sợ làm lây nỗi buồn cho mẹ.
Có nhiều đêm không ngủ được. Con nghĩ về cha, nghĩ về tình thương mà người dành cho chúng con. Giấc ngủ muộn màng và những giấc mơ. Giấc mơ đưa con trở về với những kỉ niệm xa xa lắm, khi ấy con còn là một con bé con lên năm, lên sáu... Con bé con gầy nhỏng trong tấm áo mưa rộng thùng thình, đeo giỏ chạy đi kéo cá cùng cha trong những ngày mưa gió năm ấy. Cử chỉ vuốt tóc, chỉnh trang lại áo mưa cho con cộng với cái xuýt xoa của người cha khi con bé bị trượt chân ngã trong vũng nước mới thấy được cha nó yêu quý nó biết nhường nào...
Con mơ thấy cả tiếng cười của đứa bé gái khi nghe cha nó kể chuyện cổ tích. Và giấc ngủ của nó cũng luôn ngập tràn hình ảnh những hoàng tử, công chúa và cả cô bé lọ lem...
Giấc mơ vụt tắt nhưng giọng kể chuyện trầm ấm của người cha cùng tiếng cười trong trẻo của con bé con năm ấy vẫn còn ngân mãi ...