Mọi người đã kéo cả lên bờ. Bọn trẻ tập trung trên bãi cỏ
rộng trước khu nhà nghỉ. Ở đó có đám sinh viên đang đàn hát . Tiếng đàn, tiếng
hát khiến cho cả khu nghỉ dưỡng trở nên sống động, vui nhộn… Nắng đã nguội, đâu
đó còn sót lại đôi ba vạt cuối ngày đang gắng mình hắt thứ ánh sáng yếu
ớt, mỏng manh, như cố nán lại, vẻ nuối tiếc, dùng dằng muốn kéo dài thêm khoảnh
khắc tiếp giáp giữa ngày và đêm. Nàng lặng yên bên hồ, thả đôi chân trần xuống
nước, nước lạnh khiến nàng thấy dễ chịu. Từng đợt
sóng lăn tăn chạy dài, chạy dài, vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, nàng mơ màng tưởng
như tiếng sóng đang thầm thĩ về một câu chuyện xa, rất xa…
Nàng nhớ về tuổi trẻ của mình,
thời nàng cũng bằng độ tuổi của các em sv đằng kia. Vui vẻ, sống nhiệt huyết, mang
đầy hoài bão và ước mơ của tuổi trẻ … Nàng cũng nhớ về những thành công nàng đã
gặt hái trong sự nghiệp, trong cs bằng tất cả nỗ lực của bản thân và ở đó hình
như có cả sự may mắn mà số phận đã ưu tiên cho nàng… Những thành công đó có thể
vì nó đã khiến không ít người ganh ghét nàng, kể cả người bạn gái thân thiết
của nàng cũng vậy. Thảng đôi khi nàng bắt gặp ánh mắt lành lạnh, không cảm xúc
của người ấy khi mọi người nói về những thành
công hay may mắn mà nàng có được. Mang tâm hồn nhạy cảm và nàng thấy buồn …
Thành công trên mọi lĩnh vực
cứ vậy đến, ở nàng chưa từng cảm nhận hay nếm mùi vị của thất bại…
Rồi đến một ngày, cái điều mà
nàng chưa từng nghĩ, chưa từng cảm nhận cũng đã đến và đến liên tiếp khiến nàng
gục ngã hoàn toàn. Nàng trở nên khác, sống khép hơn, dễ tủi thân, viết nhiều
hơn và cũng nghĩ nhiều hơn. Mọi thứ đều phu du, chẳng để làm gì cả, nàng muốn
rũ hết để vẹn nguyên mình là người đàn bà bé nhỏ, cần được chở che, được nương tựa
và được vỗ về mỗi khi mỏi mệt…
“Mẹ à. Về đi…” Tiếng gọi đã
cắt ngang suy nghĩ, đưa nàng trở về thực tại. Nắng chiều đã tắt hẳn.
Đâu đó xuất hiện ánh đèn le lói từ những ngôi nhà nhỏ ven hồ…
Buổi tối đầm ấm bên người thân
đang chờ nàng…