Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Quà của Tháng Bảy


Tháng bảy đến và mang tặng nàng một món quà bất ngờ...
Trở lại Nghệ An lần này không phải trên chuyến tàu đêm như năm nao mà trên chuyến xe đi ban ngày. Tha hồ cho nàng ngắm cảnh và lưu giữ những hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trên đường đi...
Bỏ lại Phố thị xa tít phía sau, xe chuyển hướng vào cung đường Hồ Chí Minh. Hai bên ven đường có cơ man nào là núi đá. Lúp xúp những ngôi nhà nho nhỏ nằm ẩn mình dưới chân núi hay dưới những tán lá xanh rì. Bầu trời xanh và cao vời vợi, mây trắng cuộn thành từng đám lớn phía xa xa như nhắc nhở đang vào độ nóng nhất của miền Trung.
Ảnh
Cảnh đẹp bên đường cùng những câu hát của cô ca sĩ trên đĩa cassette khiến mắt nàng díp lại và tựa vai ông xã,  nàng ngủ ngon lành ...
Cửa Lò đón nàng và gia đình vào thời khắc đầy nắng nhất trong ngày. Gió biển lùa vào tóc mang theo vị mặn của muối. Cảm giác như biển đang tiến lại mỗi lúc một gần hơn...
Cả nhà nghỉ ở khách sạn kế bên biển. Từ cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy rất rõ từng đợt sóng đang nhấp nhô, rồi cả những con thuyền trông bé tí như chiếc thuyền giấy mà nàng hay gấp cho con.
Đêm đến, phố Biển lung linh và nhộn nhịp hơn. Nàng cùng cả nhà rong ruổi trên chuyến xe điện, khám phá thêm những điểm cuốn hút của Biển và Phố mà trong dịp nghỉ trước đây nàng chưa thực hiện được...
"... Cũng có khi sóng hát
Lời tự tình biển khơi
Dịu êm như lời gió
Lướt nhẹ qua vành môi

Bờ cát vẫn vậy thôi
Đã bao đời đợi sóng
Đôi khi bờ vô vọng
Sóng đi mãi không về

Dù ngày tháng lê thê
Bờ âm thầm mong ngóng
...."
Nhẩm đọc những câu thơ của một nhà thơ nào đó rồi mở tung cửa sổ, nàng đón ánh trăng đầu tháng và gió biển vào phòng. Cuộn tròn trong vòng tay của ông xã, lắng nghe tiếng sóng, giấc ngủ đến với nàng thật nhẹ. 
Đánh thức nàng là tiếng hô cổ vũ bóng đá. Mải xem bóng nên ông xã quên cả nhiệm vụ mà để nàng một mình đưa con ra biển. Có một chút giận hờn chợt thoảng qua đâu đây...





Sóng biển sớm mai nhẹ nhàng nô đùa cùng bọn trẻ. Nàng đi dạo dọc theo bãi biển và để sóng vuốt ve dưới mỗi bước chân...


Ảnh

 
Ảnh

Ảnh









Vào những buổi sáng, nàng chỉ thích ngắm biển và lưu lại những hình ảnh tuyệt đẹp ở đó





...
Ai đến Nghệ An đều mong muốn được một lần về thăm quê Bác và nàng cũng vậy.

 Hôm ấy bầu trời xứ Nghệ trong xanh, hàng cây quê Bác cũng rất xanh như muốn xua đi cái nóng gay gắt giữa hè. Người thuyết minh đã đưa du khách ngược trở về mấy mươi năm trước qua những câu chuyện với giọng kể đều đều, thương thương của người xứ Nghệ. Cảm xúc ùa đến, cay nồng khóe mắt và thấy như hình ảnh những năm tháng ấy của Bác và gia đình thoáng hiện về trước mắt...














 Tạm biệt Xứ Nghệ và Biển Cửa Lò. Hẹn ngày gặp lại.........

Trên đường trở về qua Tỉnh Thanh, ông xã đưa cả nhà vào Cẩm Thủy thăm suối cá thần. Phía trước là dòng sông Mã, nước đang dâng đầy và chảy xiết
.Ảnh
Chiếc cầu treo mảnh khảnh được bắc qua dòng sông này
Ảnh
Đến thăm dòng suối với nhiều câu chuyện kì bí  mang màu sắc huyền thoại về loài cá thần sống ở đó. Du khách càng muốn tò mò, háo hức muốn được một lần tận mắt nhìn thấy loài cá này. Chen chúc dưới lòng suối là vô số những con cá lớn nhỏ. Những chú cá này chui ra, chui vào từ một hốc đá dưới chân núi. Chúng có vẻ quen với sự có mặt của các du khách. Dân ở đó  bảo chỉ có người may mắn mới được gặp cá Chúa...


Nàng băng qua chiếc cầu tre nhỏ để tìm vận may thấy được bóng cá Chúa
Ảnh
Cùng ông xã nghỉ chân dưới chân núi, lấy sức để tiếp tục cuộc hành trình...


Ảnh

...




Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Kí ức của mẹ

      Có những hình ảnh chỉ cần cảm nhận bằng giác quan là đủ song cũng có những hình ảnh mà ta phải cảm nhận bằng cả tấm lòng mới thấy được cái hay, cái đẹp và vô cùng ý nghĩa và để rồi chúng mãi song hành cùng ta tiến đến tương lai. Ai cũng đã từng đi qua tuổi thơ và có không ít những hình ảnh về khoảng thời gian tuyệt vời ấy. Dù ở đó chứa cả  hạnh phúc hay bất hạnh song mỗi khi ngoảnh lại không ít lần cảm thấy bồi hồi, nhung nhớ...
     Những chiều mùa hè rảnh rỗi  mình đưa các con đi bơi. Rẽ vào khúc đê nhỏ ven sông là đến bể bơi. Dòng sông Tích này chứa đựng biết bao kỉ niệm của tuổi thơ mình.  Cũng đã từng trốn mẹ đi học bơi cùng nhóm bạn sau khi biết bao lần cho chuồn chuồn cắn rốn... (một suy nghĩ buồn cười vì ngố).


Cũng đã từng mỏi chân chạy theo chị đi chăn trâu hay theo anh thả diều trên khúc đê này và khóc ròng khi cánh diều nhỏ bị gió cuốn đi mất.

 Nhìn bọn trẻ trên đê mình lại kể cho các con nghe những kỉ niệm ngày xưa mình có. Thấy như chỉ cần khẽ nhón chân, vươn mình về phía trước là có thể chạm được vào kí ức của những tháng năm ấy.Con trai bảo "Con thích tuổi thơ của mẹ" và "Sao anh em con không có được những hình ảnh hay những kỉ niệm êm đềm giống tuổi thơ của mẹ?"
Con nói đúng. Làm sao con mình lại có những kí ức như mình vì hai thế hệ, hai hoàn cảnh hoàn toàn khác. Hơn nữa suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ cũng khác...
     Chiều nào cũng thấy bọn trẻ trong thôn cũng ra thả diều. Gió tháng sáu gom lại đủ mạnh để giúp cánh diều của chúng chao liệng và bay vút trên không. Vài ba cô bé chạy theo nhập cuộc vui. Làn da chúng rám nắng còn nụ cười thì trắng xóa và giòn tan trong gió.  Giá có thể lại một lần được sải lưng nằm trên cỏ, trải mắt dõi theo cánh diều, lắng nghe tiếng sáo vi vu trong gió và nếm vị hăng hăng của ngọn cỏ gà trên môi...
Nhớ cách đây ít hôm qua nhà sách mình mua một số truyện, sách thiếu nhi cho con. Trong đầu lúc đó luôn nghĩ chắc các con sẽ rất vui khi nhận món quà này vậy mà khi đón nhận có vẻ bọn trẻ không hào hứng vì chỉ là tập chuyện cổ tích, chuyện lịch sử hay tập thơ góc sân và khoảng trời . Và sao đó không phải là những tập truyện Doremon, hay là những truyện tranh khác mà chúng thích...? Chúng bảo chỉ thích nghe mẹ kể chuyện cổ tích chứ không thích đọc...Mình thấy buồn vì suy nghĩ của bọn trẻ.
     Ngày xưa, tuổi thơ của mình đâu có những buổi tập trên bể bơi mà chỉ có trên bến sông hay cầu ao. Tuổi thơ của mình chỉ có vẻn vẹn vài ba tập truyện cổ tích mà bố mua làm quà sau mỗi lần công tác ngoài thành phố. Đọc đi đọc lại nhiều quá đến nỗi bìa sách mòn rách hết... tuổi thơ của mình đâu có những ngày hè mát mẻ trong phòng điều hòa mà chỉ là ngọn gió mát được mang đến từ cánh quạt nan của mẹ của bà
Tuổi thơ của mình không có giờ phút thư giãn với cơ man nào là những trò chơi trên máy tính nối mạng, những ngày đi du lịch khám phá miền đất lạ với bạn bè, người thân.  Chỉ vẻn vẹn vài ba trò chơi mà bây giờ được gọi là trò chơi truyền thống.

     Phải chăng cũng tại cả mình nữa . Lúc nào cũng sợ con học kém, sợ con thua thiệt bạn bè, sợ con mải chơi, và sợ cả một vài trò nghịch mà cho rằng kém vệ sinh...
     Ôi sao mình không thoát được những suy nghĩ ấy???