Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

For you, my Daddy

Chiều nay về sớm, mình rẽ về ngoại. Cha lại sốt. Nhìn làn da xám ngoét, vẻ mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ mà thương. Gần đây, những đợt sốt ngày càng tăng và số lần nhập viện cũng dày thêm. Bác sĩ bảo khi những cơn sốt thường xuyên và bất thường  hãy nghĩ đến bệnh tình đang ở giai đoạn gần cuối. Mình không dám nghĩ đến điều đó và cũng không dám cả một lần tưởng tượng....

Ngồi bên người, chỉ dám động viên để mang lại một chút lạc quan trong suy nghĩ. Cha bảo có lẽ ngày ấy sắp đến rồi.... đang nói mà mình nghẹn lại, nước mắt cứ vậy trào ra. Vội vã quay đi để người không nhìn thấy...
Những hôm không sốt, đêm nào cha cũng đổ mồ hôi. Mẹ bảo có đêm thay đến ba lần áo. Mất nước, thiếu ngủ càng khiến cha mệt mỏi và tính khí thất thường hơn....
Nhìn mẹ chăm cha mới thấy được tình yêu của mẹ dành cho cha nhiều như thế nào. Những ngày cha bệnh, công việc mẹ làm gấp đôi, gấp ba. Các con đông, vì công việc không thể bỏ nên ai cũng phải đi làm mà không giúp được nhiều trong việc chăm sóc cha. Mẹ giành hết phần việc về mình thay cho các con. Rồi cả những lúc quá mệt mỏi, cha trái tính, trái nết mẹ vẫn âm thầm nín nhịn và càng chăm sóc tốt hơn... Đúng là chỉ có tình yêu thực sự mới như thế.
May mắn cho gia đình được thêm con dâu, con rể đều là những người biết suy nghĩ và có lòng hiếu thảo với cha mẹ, không một chút phân biệt cha chồng, cha vợ, cha đẻ. Có lẽ cũng chính vì điều này mà cha muốn gắng sức để kéo dài thêm những ngày cuối cùng bên con cháu... Mợ út rảnh hơn nên việc phụ mẹ chăm sóc cha cũng thường xuyên hơn. Mọi người nhìn vào và bảo âu cũng là cái phúc để đời.
...
Những ngày ốm, cha tìm và gom lại tập ảnh cũ của gia đình ngày xưa. Cha kể mình nghe về chi tiết lịch sử của từng bức ảnh. Kể cả những bức ảnh đã ố vàng gần hết, đến cả mình cảm thấy khó nhận biết được rõ những người trong ảnh vì đã quá mờ. Cái sự tinh tường đột ngột của cha cũng khiến mình chột dạ và sợ...
Ngắm lại bức ảnh của hơn ba mươi năm về trước, nụ cười của cha vẫn thế, ánh mắt của cha nhìn các con vẫn thế và cả những cử chỉ hay lời nói với các con cũng không hề thay đổi... Mình nhớ hôm ấy cha gọi bác thợ ảnh vào chụp cho gia đình. Vội vàng đến nỗi cha không cả kịp chuẩn bị cho mình một đôi dép. Cha nhắc lại mà mình cười như khóc vì thương cha...
Cha hiền nhưng cục tính song rất hiếm khi cha đánh mấy anh em mình. Đặc biệt với mình cha lại càng ưu ái hơn. Cha luôn bảo người phụ nữ quan trọng lắm. Trong cs gia đình thiên chức làm vợ, làm mẹ lại càng quan trọng hơn. Phải biết hy sinh bản thân cho gia đình và nhìn vào bốn chữ PHÚC ĐỨC TẠI MẪU để cố gắng. Tự hỏi trên đời này có tình yêu nào lớn hơn tình yêu thương của cha mẹ dành cho các con không?


Đông sắp đến. Sức khỏe của cha như vầy liệu có chống chọi được cái lạnh thấu xương của mùa đông?Tự dưng thấy mùa đông thật đáng ghét.

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ...



"Thế là cuối cùng Hà Nội cũng vào Thu?
Hàng sấu già đã đến mùa rụng quả?
Con đường trước nhà đã lát vàng màu lá
Sao em chưa gửi cho anh chút hương cốm của mùa?
Lá sen già lắc giọt chiều khe khẽ đung đưa
Chiều hồ Tây có mênh mang đàn mây trắng?
Chiếc thuyền câu còn neo giữa mặt hồ phẳng lặng?
câu được mùa chăng hay
                     vẫn cặm cụi thay mồi?
Thật không em Hà Nội đã thu rồi?
Câu hát xưa không còn vã mồ hôi vì nắng hạ?
Đêm tĩnh lặng bỗng heo may về thật lạ
Sao em chẳng gửi cho anh
             chiếc lá rơi ngay trước thềm nhà?
Anh phải tự gửi cho mình một nhành hoa
Không có cúc vàng,
anh chọn cho mình những bông hồng cuối hạ
Ở đây chẳng có mùa thu đâu em ạ
Và chẳng có cốm xanh gói trong những bức thư tình
..."
Anh,
Đúng là Hà nội đã vào Thu và đang khoác trên mình chiếc áo màu mơ phai đẹp nhất của xứ sở nhiệt đới
Từng giọt nắng kết lại vàng ươm, thơm ngọt mùi mật ong rừng. Nắng lung linh biến đổi theo khoảnh khắc trong ngày. Lúc e thẹn như thiếu nữ tuổi trăng tròn, nhè nhẹ buông mình xuống phố sớm mai. Lúc rộn ràng, giục giã đám lá cơm nguội sớm chuyển màu hay tô đượm thêm sắc vàng trên đóa cúc. Thảng đôi khi lại mang nét dịu dàng, đằm thắm và đầy lãng mạn của của người thiếu phụ đang ở tuổi chín nhất của mình...
Anh thấy không, gió thu nhè nhẹ mang theo hương cốm-  món quà quê đầy ý nghĩa mà chỉ riêng Hà nội mới có? Từng hạt cốm xanh, mập tròn thơm dìu dịu khẽ tan trên đầu lưỡi mà mùi thơm của nó vẫn vương vấn đâu đây...
Chiều thu hoang hoải với ngút ngàn hoa cỏ. Gió vờn trên cánh đồng, kéo xô những bông cỏ màu tím dạt về một phía tạo cảm giác như có những con sóng nhỏ đang dâng đầy phía trước... Heo may se lạnh ùa vào em, lạc trên mái tóc buông dài rồi thổi bùng kí ức... Cỏ may cũng bối rối, vương trên gấu váy như níu bước chân ai...
"bước ngập ngừng trong từng thoáng miên man... M and Fall in 2014"

Anh,
Hãy nhắm mắt và cảm nhận một chút quà em gửi đi anh. Có cảm nhận cái rùng mình thật nhẹ bởi sương lạnh của đêm khuya? Khẽ chạm bàn tay lên tóc đủ để thấy được sương đang rơi rất dày và nặng hạt. Đây đó thoảng một mùi hương quen thuộc nhưng đã rất xa. Hương sữa đấy anh, nó đang len lỏi khắp chốn như muốn tìm lại ngọn lửa đam mê của một thời tuổi trẻ...
Ai đó vẫn bảo cuộc sống như một giấc ngủ dài. Ta tỉnh dậy và ngày hôm qua chỉ cách ngày hôm nay một giấc mơ nhưng không bao giờ chạm tay vào được nữa. Giấc mơ như một cánh cửa gương, trên đó ẩn hiện mờ mờ, ảo ảo những hình ảnh của ngày hôm qua...
Anh,
Chỉ vậy thôi anh nhé, chỉ có thể gửi đến anh một chút của mùa Thu đang hiện hữu bên em. Có thể Thu không về nơi đó, không mang cho anh màu vàng của hoa cúc, mùi thơm dịu ngọt của cốm Vòng, chút se lạnh của heo may  nhưng nắng ở đó sẽ vàng hơn, gió ở đó vẫn dịu hơn và dẫu là đóa hồng cuối hạ thì vẫn sẽ đẹp hơn tất cả nha anh.
"for M and the age of thirty-nine"
P/S: Và...
                                    " dẫu mùa thu giấu kỉ niệm trong lòng
                                     Nghĩ về nhau hai phương trời xa lắm
                                     Cũng gió, cũng mây, cũng trời xanh thăm thẳm
                                     Đâu phải chỉ lòng anh mới có một mùa thu?
                                      ..."