Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

For my memory- a very old one

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Một Hà nội ngây ngất nắng,
một Hà Nội run run heo may
...
Em,
Có thể tưởng tượng lúc này em đang làm gì. Bên trang giáo án chuẩn bị cho những ngày dạy sắp tới, đang viết những dòng chữ trong trang nhật kí của riêng mình, đang lặng lẽ ngắm nhìn màn đêm đen thẫm ngoài khung cửa, và cũng có thể đang hòa mình trong  bản nhạc nào đó mà em yêu thích...
Đêm mùa hè yên tĩnh đến lạ, bài hát của Phú Quang bỗng chốc đưa anh trở về với những kí ức đã qua, kí ức có hình ảnh của em. Hình ảnh mà anh đã nâng niu, cố gắng cất giấu  ở một nơi sâu nhất trong trái tim. Anh biết, tất cả đã và đang đi qua. Mình có thể hay không thể  bước chung trên cùng một con đường tới bến bờ hạnh phúc, quyết định đó ở chính bản thân anh.  Có những lúc muốn gạt đi mọi thứ để chạy đến ôm trọn em trong vòng tay rồi tận hưởng những gì ngọt ngào nhất mà tình yêu em mang lại. 
Người ta vẫn nói đàn ông chẳng bao giờ phung phí những giọt nước mắt của chính mình vậy mà anh đã khóc, anh khóc vì không thể tự quyết định được cho tương lai của mình. Khóc vì yếu đuối không dám đấu tranh cho tình yêu, không bảo vệ được em, không phá được rào cản gia đình, rào cản  xã hội- bức tường ngăn cách tình yêu của hai đứa. Trong những lúc buồn khổ nhất đã có lúc anh chẳng phải là anh- chơi bời và phá phách. Nhưng dù có vậy thì hình ảnh của em vẫn vẹn nguyên và bất chợt ùa về qua hương hoa trong cơn gió chuyển mùa, qua âm thanh dịu dàng mà da diết của một bản nhạc không lời hay thậm chí ẩn hiện sau tà áo với mái tóc vừa lạ vừa quen của bất kì cô gái nào đó phía trước lối anh đi...
Ở một nơi rất xa, anh mơ thấy em, mơ thấy Hà Nội , mơ thấy sự cô đơn của em, mơ thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Anh muốn giơ tay chạm vào để gạt đi dòng lệ ấy, muốn ôm em trong vòng tay và sưởi ấm những lạnh giá mà trái tim em đang chịu đựng. Anh bất lực vì chỉ là giấc mơ...
"Có những nỗi buồn đốt mãi chẳng thành tro
E vung tay ném về miền kí ức"
Rồi một ngày anh lặng lẽ trở về Hà Nội, chỉ dám lặng lẽ ngắm em từ một góc khuất của con phố và nhìn mãi cho đến khi bóng em khuất hẳn rồi hòa cùng với bóng áo học trò...
Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm
Em cô đơn, căn phòng cũng cô đơn
Dạ khúc đêm nay chẳng thể nào dang dở 
Trong nỗi khát khao, em chầm chậm quay về
Cái ngày mà anh đưa ra quyết định lặng lẽ rời xa em hẳn chẳng bao giờ anh lại nghĩ mình rơi vào cảm xúc như thế này...
Anh cứ nghĩ lời em nói là sự thật rằng em cam đảm, rằng em sẽ vượt qua một cách dễ dàng sau cơn bão ấy nên anh hãy cứ đi đi và đừng ngoảnh lại. Song thấy bóng em bé nhỏ, cô đơn và lặng lẽ dắt chiếc xe ra khỏi cổng trường, ánh mắt buồn da diết phía em nhìn thì anh không thể tiếp tục làm khổ em được nữa . Anh phải tự quyết định cho hạnh phúc của mình, phải giành lấy em, phải có trọn tình yêu nơi em và mình phải thuộc về nhau mãi mãi.
Anh không thể như người đàn ông trong bài hát của Phú Quang lúc này, không thể để mọi thứ vượt khỏi tầm tay của mình rồi mới tiếc nuối và nói lên lời giá như...
Anh phải là anh, phải là con người thật của chính anh và phải là điểm tựa của em mãi mãi.
Em,
...
P/S: Cảm ơn Phú Quang đã cho ra đời một nhạc phẩm hay và xúc động. Cảm ơn xúc cảm rất thật khi anh nghe bản tình ca ấy và có một quyết định đúng đắn cho hạnh phúc của riêng mình. Nhớ lại ngày- khi anh trở về bên em, ngày đó, nắng như vàng hơn, gió dịu dàng hơn, hương hoa như quấn quýt hơn và nụ cười của em thì rạng rỡ...



Hạnh phúc là ở phía em cười
>

9 nhận xét:

  1. Sớm nay vào trang viết của nàng, đọc đi đọc lại bài viết. Quả thực ta đã giật mình khi lần một đọc entry này M ạ. Khi ta đọc lần hai thì ta mới hiểu nàng đã viết lại một cảm xúc cũ của anh xã, nàng viết về một tình yêu rất đẹp của hai người... lãng mạn và như tiểu thuyết.
    Ta nghe mãi bài hát trong entry, giọng người ca sĩ này da diết, tưởng như có thể chạm được vào kí ức của nàng và người ấy- một kí ức buồn nhưng rất đẹp M nhỉ?
    Nàng đang hạnh phúc và sẽ hạnh phúc mãi mãi nha M.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao nàng giật mình?
      M nghĩ về kỉ niệm ngày xưa và viết lại cho không quên. Ừ, cái ngày đấy cũng đã qua rồi.
      Cảm ơn nàng đã chia sẻ nha Lê

      Xóa
    2. Ta giật mình vì tưởng đang đọc một lá thư của lão nào đó viết cho nàng...lãng mạn và rất tình yêu hì.
      Trong cs bận rộn với cơ man nào là kiểu loại stress thì mỗi khi nghĩ về những kn đẹp mà mình đã có đôi khi lại là liều thuốc an thần tuyệt vời đấy nàng nhỉ? Đặc biệt là khi vc có những lúc giận dỗi thì kn ấy như viên gạch lấp đi những giận dỗi, hàn gắn những vết rạn của yêu thương lại với nhau và làm nó trở nên bền vững hơn nàng nhỉ?
      Nhiều lúc sang blog của nàng, đọc và ngẫm, nghĩ về những kn của nàng, của ta và mỉm cười....song đôi lúc cũng nhòa lệ Miên à
      Cha nàng đã khỏe hẳn chưa M? và nàng nữa ggsk nha
      Hà nội đã mát hơn nhiều rồi nàng nhỉ?

      Xóa
  2. Hạnh phúc là ở phía em cười ! Chúc em mãi vui khỏe,ngập tràn hạnh phúc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hạnh phúc là ở phía em cười và nơi đó là mùa xuân chị nhỉ? Cảm ơn C đã sang và chia sẻ

      Xóa
  3. Con đường tình yêu nhiều chông gai thử thách để bến bờ là hạnh phúc vẹn toàn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, nhìn lại những gì đã qua và nâng niu những gì đang có ông nhỉ?
      Tôi cũng hát bài này rất hay đấy. Hì

      Xóa
  4. càng chông gai trắc trở thì niềm hân hoan càng to lớn.
    chúc bạn luôn vui vẻ nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Hà nội đã dễ chịu hơn chưa M. ngày nào cũng vào blog của nàng nhưng chỉ đọc và ngẫm thôi M à. Biết là guồng quay mới lại bắt đầu và nàng lại bận rộn. Ừ thì cs mà, nhưng khi nào rảnh nàng lại viết nữa nhé. Mong thấy những cảm nhận của nàng bên những dòng viết mới.

    Trả lờiXóa