Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

For a winter day

Sáng nay dậy sớm, Gần 5.30 rồi mà vẻ như con phố nhỏ này vẫn như đang ngon giấc. Chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Tung chăn và quyết định chạy bộ. Mà cũng lâu lâu rồi mình mới tập thể dục, chả trách không thể tăng thêm cân nào, người cứ như cái dây mỏng mảnh...
Rẽ vào con đường  hướng về nhà ngoại, thấy thuộc khúc đê nhỏ này đến từng centimet. Phía bên tay phải là bến sông. Vẫn một khúc ngoặt như khuỷu tay với ngút ngàn gió, vẫn lăn tăn cỏ mác mọc miên man hai bên bờ, vẫn một dải phù sa nâu hằn bên mép sông, vẫn con đò nhỏ buồn thiu cắm sào nằm yên lặng bên kia bờ.
Lặng thầm dòng Tích Giang (Thạch Thất, Hà Nội)
 Mùa này sông cạn khiến trơ lên gồ ghề vài ba mỏm đá- nơi mà ngày bé mình thường ngồi chờ mẹ giặt chiếu cói. Mình nhớ cả cái cảm giác buồn buồn, thích thích khi thõng chân xuống nước để cá mương rỉa vào chân. Đâu đây vẫn như văng vẳng tiếng đập chiếu lụp bụp của Mẹ.. Kỉ niệm như phiến đá đầy rêu mốc, khiến mình trót dẫm vào và cứ vậy trơn tuột để ngược về với những kí ức đã rất xa. Cây đa già đi theo thời gian nhưng bến sông thì như trẻ lại vì lối xuống bến đã được xây thành bậc cho dễ đi lại . Ba cái rễ đa lòng thòng ngày trước giờ thành ba cây cột. Đứng từ xa thấy mờ mờ tựa như cánh tay đang chống xuống đất của một cụ già... Ngày ấy bọn trẻ trong làng chiều mùa hè nào cũng tụ tập ở bến sông này để tắm. Con bé con là mình chỉ dám ngồi trên bờ nhìn chị và mấy cô bạn nô đùa dưới lòng sông. Mình không dám xuống tắm cùng chị vì chưa biết bơi. Trốn mẹ để ra sông như thế này cũng đã là một tội lớn. Mẹ mà biết thế nào cũng ăn vài roi mây vào mông... Chếch thêm một chút là chiếc cầu sắt mảnh khảnh nối hai bờ. Cảm xúc ngày nào ùa về khiến nhịp chân chậm hơn. Nhớ cảm giác ngày mình còn bé được mẹ cõng qua cầu khi lần đầu tiên theo mẹ đi chợ huyện. Ngày đấy mỗi lần đi sang bên kia cầu là mình lại run vì phải nhìn xuống chân để bước đúng vào những mảnh ván ghép lưa thưa mà không bị hụt chân vào những chỗ ván bị bục, hun hút bên dưới là dòng nước đang chảy xiết. Mãi đến khi vào cấp ba mình vẫn thấy sợ  dù ngày nào cũng hai lần bước qua cây cầu ấy. Năm nay bên kia sông không thấy xuất hiện những ngồng cải vàng như xưa mà thay vào đó là những luống cải bắp, xà lách... Ngày ấy sao mình lại thấy yêu hoa cải đến thế? những đốm nắng nhỏ li ti ấy cứ như đang gồng mình để xua đi cái buốt, cái rét, cái ảm đạm của mùa đông trên triền sông vắng.
 Hôm trước gặp chị, chị lại nhắc về kỉ niệm thuở ấu thơ, nhắc về hoa cải và cả những lần ngồi trên lưng trâu vượt sang bên kia sông...Ngày đấy mình nhút nhát, sông cạn thế mà không dám lội, bắt chị bằng được cho sang bên ấy để hái trộm hoa cải... Hai chị em học cùng lớp, chị không được như mình vì ngoài giờ đi học chị phải giúp bác làm nhiều việc nên việc học của chị có phần kém hơn. Bác bảo con gái cần gì phải học nhiều, chỉ cần biết đọc, biết viết là đủ. Vậy là khi mình lên cấp hai thì chị phải nghỉ học hẳn để giúp bác trông non hơn hai mẫu ruộng. Chị ngày ấy vừa xinh, vừa ngoan lại chịu khó. Ai cũng bảo sau này cđ sẽ mang lại cho chị nhiều may mắn. Chị sẽ không phải khổ, không phải lam lũ như cái tuổi thơ nhem nhuốc ấy... Ngày chị lấy chồng, mọi người mừng, chúc phúc vì chị đã gặp và lấy được người mình yêu thương... Giá mà cđ cứ vậy trôi lặng lẽ như khúc sông lúc này để chị bình yên bên mái ấm nhỏ bé ấy...
Chồng chị rời bỏ chị và hai đứa trẻ để đi sang thế giới bên kia khi chị chỉ mới chạm vào cái ngưỡng của tuổi bốn mươi. Chị như một người khác sau sự ra đi của anh ấy. U uất, trầm cảm, dễ khóc và giống một cái bóng đơn lẻ. Chị nói cũng buồn, cười cũng buồn. Mẹ bảo số chị vất vả, hồng nhan, bạc phận... Giờ đây một mình chị vừa là mẹ, là cha của hai đứa trẻ, vừa là trụ cột chính của gia đình. Vết chân chim hằn cuối đuôi mắt chị ngày càng nhiều. Những truân chuyên, những gập ghềnh của số phận đổ hết lên vai gầy khiến mỗi khi thoáng thấy bóng chị là tim mình lại nhói đau...
Ai đó vẫn bảo mỗi cuộc đời gắn liền với những chuyến xe. Có người cả cuộc đời chỉ đi trên một chuyến xe song cũng có người phải lên xuống với những chuyến xe theo sự sắp đặt của số phận.
Và chị...

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

For Le


"...
Ngày em về thành phố mùa đông
Tháng mười một không còn nhiều trăn trở
Chiếc lá bàng đã bén mùa cháy đỏ
Trước ngõ nhà ai để một gánh hoa hồng...

Em trở về để tìm lại mùa đông
Không phải tìm anh hay những điều gì xưa cũ
chỉ để chắc chắn rằng mình không chờ mong nữa
nên đến rồi đi vẫn sẽ thấy yên lòng
Chỉ là câu chuyện về em và thành phố mùa đông
về áo khoác, về khăn len
về son hồng và tóc đen ngang phố
về những ngóc ngách, hàng rong
về những ngôi nhà không số
Em đã không nhớ gì nhiều từ lúc trước ra đi

Chuyện bên đời vẫn bình thản đến khi
Những mối quan hệ chỉ là điều ngộ nhận
Em không nói nhiều hay bảo mình hối hận
khi những chân thành không nhận cũng có sao?

Những đám mây của thành phố trên cao
rồi sẽ kể điều gì không nhớ nữa
chỉ là vì trái tim em đã hứa
nên muốn một lần toại nguyện chính mình thôi

Rồi em sẽ đi về thành phố xa xôi
Nơi mưa nắng vẫn rơi trên những ngôi nhà bé nhỏ,
nơi mùa thu không còn lá đổ
Nhưng chỉ ở đây em mới thấy yên lòng
"Nàng ấy yêu những đóa cúc họa mi này lắm đấy "
Em chỉ trở về một lần giữa mùa đông
rồi sẽ quay lại để giữ màu nắng thắp
nên nếu em trở về mà chúng mình không gặp
thì chỉ là em muốn toại nguyện cho mình
(về lời hứa đã nói trước bình minh)
..."
                                                                      - Sưu tầm-
P/s: Vô tình lướt web, đọc được bài thơ hay ngay trong buổi chiều đầu đông khi mình trở về thành phố. Không có tên tác giả ở cuối bài. Hẳn là khi viết những câu thơ này cô gái ấy mang trong mình rất nhiều tâm trạng
 "Em trở về để tìm lại mùa đông
Không phải tìm anh hay những điều gì xưa cũ..."
Lời thơ thật dịu dàng, da diết và sâu lắng. Đôi lúc không phải là thơ mà như những dòng tự sự ngọt ngào từ cõi lòng của cô gái nói với người cũ.
Những kí ức bị bỏ rơi nay hiện về giúp cô kể hết câu chuyện vẫn còn dang dở...
Dưng mà thấy đồng cảm với tác giả
                                                "Em chỉ trở về một lần giữa mùa đông
                                                rồi sẽ quay lại để giữ màu nắng thắp
                                               nên nếu em trở về mà chúng mình không gặp
                                                thì chỉ là em muốn toại nguyện cho mình
                                                (về lời hứa đã nói trước bình minh)"

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

For you, my Daddy

Chiều nay về sớm, mình rẽ về ngoại. Cha lại sốt. Nhìn làn da xám ngoét, vẻ mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ mà thương. Gần đây, những đợt sốt ngày càng tăng và số lần nhập viện cũng dày thêm. Bác sĩ bảo khi những cơn sốt thường xuyên và bất thường  hãy nghĩ đến bệnh tình đang ở giai đoạn gần cuối. Mình không dám nghĩ đến điều đó và cũng không dám cả một lần tưởng tượng....

Ngồi bên người, chỉ dám động viên để mang lại một chút lạc quan trong suy nghĩ. Cha bảo có lẽ ngày ấy sắp đến rồi.... đang nói mà mình nghẹn lại, nước mắt cứ vậy trào ra. Vội vã quay đi để người không nhìn thấy...
Những hôm không sốt, đêm nào cha cũng đổ mồ hôi. Mẹ bảo có đêm thay đến ba lần áo. Mất nước, thiếu ngủ càng khiến cha mệt mỏi và tính khí thất thường hơn....
Nhìn mẹ chăm cha mới thấy được tình yêu của mẹ dành cho cha nhiều như thế nào. Những ngày cha bệnh, công việc mẹ làm gấp đôi, gấp ba. Các con đông, vì công việc không thể bỏ nên ai cũng phải đi làm mà không giúp được nhiều trong việc chăm sóc cha. Mẹ giành hết phần việc về mình thay cho các con. Rồi cả những lúc quá mệt mỏi, cha trái tính, trái nết mẹ vẫn âm thầm nín nhịn và càng chăm sóc tốt hơn... Đúng là chỉ có tình yêu thực sự mới như thế.
May mắn cho gia đình được thêm con dâu, con rể đều là những người biết suy nghĩ và có lòng hiếu thảo với cha mẹ, không một chút phân biệt cha chồng, cha vợ, cha đẻ. Có lẽ cũng chính vì điều này mà cha muốn gắng sức để kéo dài thêm những ngày cuối cùng bên con cháu... Mợ út rảnh hơn nên việc phụ mẹ chăm sóc cha cũng thường xuyên hơn. Mọi người nhìn vào và bảo âu cũng là cái phúc để đời.
...
Những ngày ốm, cha tìm và gom lại tập ảnh cũ của gia đình ngày xưa. Cha kể mình nghe về chi tiết lịch sử của từng bức ảnh. Kể cả những bức ảnh đã ố vàng gần hết, đến cả mình cảm thấy khó nhận biết được rõ những người trong ảnh vì đã quá mờ. Cái sự tinh tường đột ngột của cha cũng khiến mình chột dạ và sợ...
Ngắm lại bức ảnh của hơn ba mươi năm về trước, nụ cười của cha vẫn thế, ánh mắt của cha nhìn các con vẫn thế và cả những cử chỉ hay lời nói với các con cũng không hề thay đổi... Mình nhớ hôm ấy cha gọi bác thợ ảnh vào chụp cho gia đình. Vội vàng đến nỗi cha không cả kịp chuẩn bị cho mình một đôi dép. Cha nhắc lại mà mình cười như khóc vì thương cha...
Cha hiền nhưng cục tính song rất hiếm khi cha đánh mấy anh em mình. Đặc biệt với mình cha lại càng ưu ái hơn. Cha luôn bảo người phụ nữ quan trọng lắm. Trong cs gia đình thiên chức làm vợ, làm mẹ lại càng quan trọng hơn. Phải biết hy sinh bản thân cho gia đình và nhìn vào bốn chữ PHÚC ĐỨC TẠI MẪU để cố gắng. Tự hỏi trên đời này có tình yêu nào lớn hơn tình yêu thương của cha mẹ dành cho các con không?


Đông sắp đến. Sức khỏe của cha như vầy liệu có chống chọi được cái lạnh thấu xương của mùa đông?Tự dưng thấy mùa đông thật đáng ghét.

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ...



"Thế là cuối cùng Hà Nội cũng vào Thu?
Hàng sấu già đã đến mùa rụng quả?
Con đường trước nhà đã lát vàng màu lá
Sao em chưa gửi cho anh chút hương cốm của mùa?
Lá sen già lắc giọt chiều khe khẽ đung đưa
Chiều hồ Tây có mênh mang đàn mây trắng?
Chiếc thuyền câu còn neo giữa mặt hồ phẳng lặng?
câu được mùa chăng hay
                     vẫn cặm cụi thay mồi?
Thật không em Hà Nội đã thu rồi?
Câu hát xưa không còn vã mồ hôi vì nắng hạ?
Đêm tĩnh lặng bỗng heo may về thật lạ
Sao em chẳng gửi cho anh
             chiếc lá rơi ngay trước thềm nhà?
Anh phải tự gửi cho mình một nhành hoa
Không có cúc vàng,
anh chọn cho mình những bông hồng cuối hạ
Ở đây chẳng có mùa thu đâu em ạ
Và chẳng có cốm xanh gói trong những bức thư tình
..."
Anh,
Đúng là Hà nội đã vào Thu và đang khoác trên mình chiếc áo màu mơ phai đẹp nhất của xứ sở nhiệt đới
Từng giọt nắng kết lại vàng ươm, thơm ngọt mùi mật ong rừng. Nắng lung linh biến đổi theo khoảnh khắc trong ngày. Lúc e thẹn như thiếu nữ tuổi trăng tròn, nhè nhẹ buông mình xuống phố sớm mai. Lúc rộn ràng, giục giã đám lá cơm nguội sớm chuyển màu hay tô đượm thêm sắc vàng trên đóa cúc. Thảng đôi khi lại mang nét dịu dàng, đằm thắm và đầy lãng mạn của của người thiếu phụ đang ở tuổi chín nhất của mình...
Anh thấy không, gió thu nhè nhẹ mang theo hương cốm-  món quà quê đầy ý nghĩa mà chỉ riêng Hà nội mới có? Từng hạt cốm xanh, mập tròn thơm dìu dịu khẽ tan trên đầu lưỡi mà mùi thơm của nó vẫn vương vấn đâu đây...
Chiều thu hoang hoải với ngút ngàn hoa cỏ. Gió vờn trên cánh đồng, kéo xô những bông cỏ màu tím dạt về một phía tạo cảm giác như có những con sóng nhỏ đang dâng đầy phía trước... Heo may se lạnh ùa vào em, lạc trên mái tóc buông dài rồi thổi bùng kí ức... Cỏ may cũng bối rối, vương trên gấu váy như níu bước chân ai...
"bước ngập ngừng trong từng thoáng miên man... M and Fall in 2014"

Anh,
Hãy nhắm mắt và cảm nhận một chút quà em gửi đi anh. Có cảm nhận cái rùng mình thật nhẹ bởi sương lạnh của đêm khuya? Khẽ chạm bàn tay lên tóc đủ để thấy được sương đang rơi rất dày và nặng hạt. Đây đó thoảng một mùi hương quen thuộc nhưng đã rất xa. Hương sữa đấy anh, nó đang len lỏi khắp chốn như muốn tìm lại ngọn lửa đam mê của một thời tuổi trẻ...
Ai đó vẫn bảo cuộc sống như một giấc ngủ dài. Ta tỉnh dậy và ngày hôm qua chỉ cách ngày hôm nay một giấc mơ nhưng không bao giờ chạm tay vào được nữa. Giấc mơ như một cánh cửa gương, trên đó ẩn hiện mờ mờ, ảo ảo những hình ảnh của ngày hôm qua...
Anh,
Chỉ vậy thôi anh nhé, chỉ có thể gửi đến anh một chút của mùa Thu đang hiện hữu bên em. Có thể Thu không về nơi đó, không mang cho anh màu vàng của hoa cúc, mùi thơm dịu ngọt của cốm Vòng, chút se lạnh của heo may  nhưng nắng ở đó sẽ vàng hơn, gió ở đó vẫn dịu hơn và dẫu là đóa hồng cuối hạ thì vẫn sẽ đẹp hơn tất cả nha anh.
"for M and the age of thirty-nine"
P/S: Và...
                                    " dẫu mùa thu giấu kỉ niệm trong lòng
                                     Nghĩ về nhau hai phương trời xa lắm
                                     Cũng gió, cũng mây, cũng trời xanh thăm thẳm
                                     Đâu phải chỉ lòng anh mới có một mùa thu?
                                      ..."




Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Chỉ còn màu hoa tím chênh chao...


                                                                              Cho T.H- Người chị tội nghiệp

Người ta bảo khi người con gái mang tên loài hoa và đặc biệt là một loài hoa đẹp thì hình như cuộc đời của họ kém phần may mắn hơn người khác.
Chỉ là tình cờ mà mình biết chị, quen chị rồi là bạn và có vẻ số phận đã run rủi như thế.
Trong tâm trí mình lúc này vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra trong buổi trưa hôm ấy. 
Buổi họp đột xuất đã kết thúc quá muộn, vẻ như cơn mưa dai dẳng của ngày hôm ấy khiến Thầy hiệu trưởng bất an hay vì những bực bội dồn nén khá lâu khiến cuộc họp cứ kéo dài mãi mà không tìm ra lí do để kết thúc... Dắt xe ra cổng cũng là lúc mưa to nhất, thoáng thấy bóng em học sinh đứng co ro dưới mái hiên của lớp học, con bé đã ướt sũng và đang run vì rét. Mình nhận ra em là hs lớp 6. Chỉ chờ cô giáo hỏi là con bé òa khóc. Con bé đã chờ quá lâu mà không thấy mẹ đến đón. Mình đưa  bé về nhà thay quần áo với vội vài chiếc bánh ngọt rồi lại đạp xe quay ngược trở lại trường vì sợ mẹ em lo không thấy con đâu. Khi đến nơi cũng đã thấy mẹ em đang ngơ ngác kiếm tìm. Con bé chạy ùa vào lòng mẹ tức tưởi khóc...Chị kể trên đường đi đón con bị ngã xe, hoàn cảnh nhà chỉ có hai mẹ con nên không nhờ người đến đón được... Mình dường như đọc được điều gì đấy rất buồn trong ánh mắt của người thiếu phụ xinh đẹp đó...
Sau lần ấy mình quan tâm và để ý tới bé X- con của chị nhiều hơn. Con bé có đôi mắt đen, tròn và lúc nào cũng ngơ ngác đến tội.
Rồi đến một ngày chị kể về cuộc đời của chị và lí do khiến chị rời bỏ miền quê chị gắn bó cả tuổi thơ và những kỉ niệm bên gia đình để đến nơi đây lập nghiệp
Sinh ra trong một gđ thuần nông ở một vùng quê nghèo nơi có dòng sông Trà Lý chảy qua. Chị bảo tuổi thơ của chị đẹp lắm, những tưởng trong tương lai cô bé T.H sẽ có một cuộc sống hạnh phúc  nhưng số phận đã khắc nghiệt với cđ chị. Chị là con một nên được bố mẹ cho học hành đầy đủ. Trong suy nghĩ của con người thời ấy chỉ mong sao sớm học xong và có việc làm ổn định ở ngay chính quê hương mình và chị cũng có việc làm khá ổn định sau khi tốt nghiệp một trường CĐ. Chị cũng đã có người yêu. Anh học trên chị hai khóa. Ngày chị ra trường là ngày anh chính thức ngỏ lời cầu hôn chị. Cứ nghĩ là chị sẽ được sống trong tình yêu của anh mãi mãi nhưng gđ anh đã không đồng ý bởi chị sinh ra trong gđ có nguồn gốc không trong sáng. Thế nào là không trong sáng? Chỉ bởi ông bà của chị là người phiêu bạt đến đất này làm mõ dưới thời phong kiến hay sao? Và rồi lục lại kí ức chị bỗng phám phá thêm một điều là tại sao chị xinh đẹp như thế, nhiều ánh mắt dành cho chị đến thế nhưng chỉ ở rất xa để nhìn tới mà chẳng dám đến gần? Và tại sao bố chị ngoài bốn mươi tuổi mới có được mẹ chị là người đàn bà bố vớt được trên khúc sông Trà Lý năm nào? Anh vẫn quyết tâm đến với chị nhưng chị không muốn vì mình mà người yêu mang tội bất hiếu. Chị chủ động tìm cách chia tay ...
Cuộc sống buồn tẻ cứ ngày ngày trôi đi, người con gái xinh đẹp ấy vẫn chỉ một mình đi về. Chẳng nhẽ cứ sống như vậy mãi, chị đánh liều cá cược cuộc đời cho một cuộc hôn nhân không định trước. Chị đồng ý lấy người trai làng bên kém hai tuổi làm chồng. Những hiểu biết có hạn của người ít học, sự gia trưởng, ích kỉ cùng với lối suy nghĩ phong kiến in sâu trong con người chồng chị đã khiến anh tàn nhẫn, cay nghiệt với chị ngay sau đêm tân hôn. Chị trách ông trời gắn chặt suy nghĩ phong kiến trong đầu những người dân quê chị, trách bà mụ nỡ để khuyết một phần trong cơ thể chị khiến chị cả một đời có tội không mang trọn chữ Trinh với chồng. Hôn nhân xuống dốc, Mẹ ngày một ốm đau , héo hon rồi qua đời vì tiếng để đời của con gái là đã không trọn chữ Trinh lại không thể nối tiếp được dòng giống cho nhà chồng.  Chị về lại mái nhà cũ với bố để anh đi bước nữa. Anh đã sai vì đã bấy nhiêu năm qua cả hai người vợ của anh đều không thể cho anh một mụn con.
                            
Có lẽ nếu như không có ngày định mệnh ấy thì cđ của chị đã khác. Chị gặp lại anh- mối tình đầu của mình trong một lần chăm bố ốm tại BV trên Hà Nội. Hoàn cảnh của chị ngày đấy bi đát, thiếu thốn vì bệnh của bố chị ngày một nặng. Và anh đã chủ động giúp chị. Song những gì anh mang đến đã không đủ kéo cs của ông cụ ở lại với chị. Những ngày bên nhau ấy đã một lần anh chị bước qua giới hạn. Chỉ một lần như thế thôi cũng đủ khiến chị ân hận, cảm thấy có lỗi là người thứ ba đã chen chân vào cs của vợ chồng anh. Chị cũng không ngờ sau lần gặp gỡ ấy, anh đã để lại trong chị một sinh linh bé bỏng. Hạnh phúc, lo sợ và ám ảnh của người mang tội đã khiến chị mất ngủ nhiều ngày. Sau ngày mất của cha, sợ những dị nghị của đời, sợ anh tìm đến, sợ những bất ổn tiếp theo, chị quyết định ra đi vì chẳng còn gì níu kéo ở lại vùng quê này nữa. Chị lên đây và xin vào làm công nhân trong nông trường. Nông trường đã tạo đk để chị có việc làm và chỗ ở. Bé X được sinh ra tại đó dưới sự bao bọc của các bác, cô, chú công nhân- những người mà phần lớn có hoàn cảnh na ná như chị...
                       

Chị bảo gặp mình, tâm sự với mình, chị như trút bỏ được bao nhiêu điều cứ dồn nén như đang chực chờ bung ra. Chừng bấy nhiêu năm chị chỉ về quê trong những ngày giỗ cha mẹ để thắp hương lên mộ hai cụ cho đỡ tủi vì vùng quê ấy chị đâu có người thân và vì nơi ấy chỉ đọng lại những kí ức buồn tủi... Mái nhà cũ hoang tàn, đổ nát, cỏ mọc như rừng cứ ám ảnh chị trong từng giấc ngủ muộn...
Chị vẫn yêu anh, nhớ về anh, về cả những kỉ niệm mà hai người đã có. Chị thèm lắm bờ vai anh để tựa, chị thèm lắm những ấm nồng hơi thở của anh và cả ánh mắt của anh dành cho chị. Nhìn ánh mắt thèm muốn của bé X khi thấy bạn bè hạnh phúc bên cả bố lẫn mẹ, thấy giọt nước mắt tủi hờn của con trong những giấc mơ, hay cả câu hỏi ngu ngơ "bố con đâu hả mẹ?" là chị chỉ muốn giành lại anh bằng mọi cách. Song chị đã không thể, với tư cách gì để chị làm như thế? Được gì, và sẽ mất thêm điều gì nữa? Chị - Người mẹ đơn thân. Chỉ vậy thôi...
Khi mình viết lại những dòng này cho chị là khi bé X với đôi mắt ngơ ngác ngày nào giờ đã thành thiếu nữ xinh đẹp và đang làm cho một công ty nước ngoài ở một Thành phố biển. X bảo gọi mình bằng Dì cho gần gũi... Chị đã về hưu, quyết định bán đi phần đất nông trường chia cho và cả mảnh đất của bố mẹ để lại để theo X vào nơi phố biển ấy. Chị muốn con gái không như mẹ nó mà phải có cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc. Chị bảo chỉ mới đây thôi chị đã cho X biết nguồn gốc của mình nhưng chị chưa cho anh biết, chị không biết mình phải làm như thế nào nữa? và phải bắt đầu như thế nào?

Chị bảo chừng đấy năm chị và anh không hề liên lạc và có thể anh cũng đi tìm chị  nhưng không biết đã để rơi một giọt máu trong cơ thể người đàn bà không phải vợ mình.
"Chỉ ồn ào lúc này thôi, rồi tất cả sẽ lặng thinh
Cho em trở lại em, thuở dại khờ nông nổi
Có ai ngờ, tình yêu đầu mà nụ hôn lại cuối
Chia biệt một ngày mà đau đến mai sau
Em run rẩy mình em
Run rẩy mối tình đầu
..."
Mình chỉ ước điều chị nghĩ đến là có thật, rằng anh đã đi tìm dù chỉ một lần thôi để chị mình đỡ tủi, và cũng chỉ một lần thôi để chứng minh rằng tình anh dành cho chị không phải là cơn mưa bất chợt ngang qua...

                                                                                                                        Sep,2014



Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Quà của Tháng Bảy


Tháng bảy đến và mang tặng nàng một món quà bất ngờ...
Trở lại Nghệ An lần này không phải trên chuyến tàu đêm như năm nao mà trên chuyến xe đi ban ngày. Tha hồ cho nàng ngắm cảnh và lưu giữ những hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trên đường đi...
Bỏ lại Phố thị xa tít phía sau, xe chuyển hướng vào cung đường Hồ Chí Minh. Hai bên ven đường có cơ man nào là núi đá. Lúp xúp những ngôi nhà nho nhỏ nằm ẩn mình dưới chân núi hay dưới những tán lá xanh rì. Bầu trời xanh và cao vời vợi, mây trắng cuộn thành từng đám lớn phía xa xa như nhắc nhở đang vào độ nóng nhất của miền Trung.
Ảnh
Cảnh đẹp bên đường cùng những câu hát của cô ca sĩ trên đĩa cassette khiến mắt nàng díp lại và tựa vai ông xã,  nàng ngủ ngon lành ...
Cửa Lò đón nàng và gia đình vào thời khắc đầy nắng nhất trong ngày. Gió biển lùa vào tóc mang theo vị mặn của muối. Cảm giác như biển đang tiến lại mỗi lúc một gần hơn...
Cả nhà nghỉ ở khách sạn kế bên biển. Từ cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa là có thể nhìn thấy rất rõ từng đợt sóng đang nhấp nhô, rồi cả những con thuyền trông bé tí như chiếc thuyền giấy mà nàng hay gấp cho con.
Đêm đến, phố Biển lung linh và nhộn nhịp hơn. Nàng cùng cả nhà rong ruổi trên chuyến xe điện, khám phá thêm những điểm cuốn hút của Biển và Phố mà trong dịp nghỉ trước đây nàng chưa thực hiện được...
"... Cũng có khi sóng hát
Lời tự tình biển khơi
Dịu êm như lời gió
Lướt nhẹ qua vành môi

Bờ cát vẫn vậy thôi
Đã bao đời đợi sóng
Đôi khi bờ vô vọng
Sóng đi mãi không về

Dù ngày tháng lê thê
Bờ âm thầm mong ngóng
...."
Nhẩm đọc những câu thơ của một nhà thơ nào đó rồi mở tung cửa sổ, nàng đón ánh trăng đầu tháng và gió biển vào phòng. Cuộn tròn trong vòng tay của ông xã, lắng nghe tiếng sóng, giấc ngủ đến với nàng thật nhẹ. 
Đánh thức nàng là tiếng hô cổ vũ bóng đá. Mải xem bóng nên ông xã quên cả nhiệm vụ mà để nàng một mình đưa con ra biển. Có một chút giận hờn chợt thoảng qua đâu đây...





Sóng biển sớm mai nhẹ nhàng nô đùa cùng bọn trẻ. Nàng đi dạo dọc theo bãi biển và để sóng vuốt ve dưới mỗi bước chân...


Ảnh

 
Ảnh

Ảnh









Vào những buổi sáng, nàng chỉ thích ngắm biển và lưu lại những hình ảnh tuyệt đẹp ở đó





...
Ai đến Nghệ An đều mong muốn được một lần về thăm quê Bác và nàng cũng vậy.

 Hôm ấy bầu trời xứ Nghệ trong xanh, hàng cây quê Bác cũng rất xanh như muốn xua đi cái nóng gay gắt giữa hè. Người thuyết minh đã đưa du khách ngược trở về mấy mươi năm trước qua những câu chuyện với giọng kể đều đều, thương thương của người xứ Nghệ. Cảm xúc ùa đến, cay nồng khóe mắt và thấy như hình ảnh những năm tháng ấy của Bác và gia đình thoáng hiện về trước mắt...














 Tạm biệt Xứ Nghệ và Biển Cửa Lò. Hẹn ngày gặp lại.........

Trên đường trở về qua Tỉnh Thanh, ông xã đưa cả nhà vào Cẩm Thủy thăm suối cá thần. Phía trước là dòng sông Mã, nước đang dâng đầy và chảy xiết
.Ảnh
Chiếc cầu treo mảnh khảnh được bắc qua dòng sông này
Ảnh
Đến thăm dòng suối với nhiều câu chuyện kì bí  mang màu sắc huyền thoại về loài cá thần sống ở đó. Du khách càng muốn tò mò, háo hức muốn được một lần tận mắt nhìn thấy loài cá này. Chen chúc dưới lòng suối là vô số những con cá lớn nhỏ. Những chú cá này chui ra, chui vào từ một hốc đá dưới chân núi. Chúng có vẻ quen với sự có mặt của các du khách. Dân ở đó  bảo chỉ có người may mắn mới được gặp cá Chúa...


Nàng băng qua chiếc cầu tre nhỏ để tìm vận may thấy được bóng cá Chúa
Ảnh
Cùng ông xã nghỉ chân dưới chân núi, lấy sức để tiếp tục cuộc hành trình...


Ảnh

...