Mình bắt đầu cảm thấy mệt mỏi bởi những
lớp dạy, ca dạy triền miên từ lúc nào vậy ? Chỉ biết lúc này muốn được thảnh
thơi trong cả công việc và suy nghĩ. Muốn tìm về bên dì, chỉ một mình mình
thôi, muốn ở bên cạnh người muốn được tâm sự để giải tỏa mọi ưu phiền và muốn
tìm thấy sự bình yên nơi đó…
Cũng lâu rồi không thăm dì. Vượt lên đường cao tốc, qua con đê
nhỏ, quãng đường đất ngăn ngắn là đến nhà .
Dì và chú đón tiếp mình thật chu đáo,
Nhìn nụ cười, ánh mắt và cử chỉ của dì mình biết dì đang rất hạnh phúc. Vậy là
cuối cùng hạnh phúc cũng đến bên dì dù rằng điều đó có muộn màng chăng nữa. Dì
đưa mình ra bãi. Cả một bãi dâu, bãi ngô xanh rờn trước mắt với cơ man nào là
gió, hoa và cỏ dại. Mình bỏ giầy, chạy chân trần trên đất bãi. Đất ẩm mát dịu
dưới mỗi bước chân cộng với cảnh đẹp yên bình nơi đây và niềm vui mới của dì
khiến lòng mình thư thái…
Để mặc gió hoang thả sức đùa giỡn làm rối
tung mái tóc, để mặc cỏ may bám sâu đầy gấu váy,để mặc đôi chân trần lấm lem đất
phù sa, để mặc dì bẻ ngô một mình, mình tiến về cuối bãi nơi thấp thoáng có những
vạt cỏ may màu tím và trải dài ngút ngàn của rừng hoa cúc dại- hoa xuyến chi,
thấp thoáng đâu đấy trong tâm trí hình ảnh của con bé con gầy nhẳng đội trên đầu là vòng hoa cúc dại với lũ trẻ
con hàng xóm đang chơi trò cô dâu chú rể...
Em
thách cưới một vòng hoa xuyến chi
Để
tôi suốt trưa mải mê khắp triền đồi lộng gió
Bới
tung từng bụi cỏ
Khấp
khởi vui mừng khi tìm được một nụ hoa
...
...
Hoang hoải một nỗi nhớ không tên, một kỉ niệm
không dễ quên với những vạt hoa dại, một nỗi buồn vô hạn, mênh mông khó tả.
Thảng như là xa lắm rồi lại như chỉ mới đây thôi…
Ừ nhỉ sao mình lại vậy? Đã nhủ lòng phải
quên đi tất cả kể cả những ưu phiền hiện tại, những mỏi mệt, những trách nhiệm
nặng nề trên đôi vai gầy gò bé nhỏ vậy mà sao khó thế ? Muốn buông tay để tất
cả bay theo gió, cuốn đến tận cuối chân trời xa tít…Giá mà gió có thể làm được
điều đó...
Bạn hỏi tại sao hầu như trong những entry
mình viết thì đâu đó đều thấp thoáng hình ảnh của con bé con ngô nghê với những
sở thích bình dị? Là vậy đấy tất cả cũng
chỉ muốn trở về với những ngày xa lắm, ngày của tuổi thơ hồn nhiên, vô lo, vô
nghĩ, ngày của những bình yên …
…
Dì cắt cho cả một bó to hoa cúc dại. Dì
bảo đấy là hoa xuyến chi. Dì kể mình nghe về kỉ niệm của dì ngày xưa. Đêm chia
tay trước ngày chú lên đường vào chiến trường miền Nam, trên triền đê với bạt
ngàn hoa cúc dại- nơi đó là điểm hẹn của hai người, chú đã hái tặng dì những
bông cúc ấy, kết thành một vòng tròn đội lên đầu dì. Dưới ánh trăng, những bông
hoa nho nhỏ trắng tinh ấy nhìn thật đẹp và cũng buồn đến se lòng. Đêm ấy dì
khóc nhiều lắm, nước mắt dì loang ướt cả vạt áo trước ngực chú. Hẹn ngày trở về
chú sẽ đến xin ông để hỏi cưới dì bằng bất kì giá nào và chú sẽ trồng thật
nhiều hoa trong vườn để dì thỏa sức ngắm. Song chiến tranh thì không nói trước
được. Điều dì lo sợ nhất thì cuối cùng nó cũng đã đến. Chiến tranh đã cướp đi
người yêu của dì để lại cho dì sự trống vắng và những nuối tiếc. Nếu những ngày
đấy dì không ngăn chú và cả đêm chia tay trước ngày chú đi cũng vậy, cứ để tình
yêu dẫn lối thì có lẽ chú đã không biến mất hoàn toàn trên cõi đời này, không làm
dì hối tiếc, bơ vơ, sống cả một quãng thời gian dài đầy đau khổ và cô quạnh mà
có thể chú đã để lại cho dì một phần máu thịt của mình- kết quả của một mối tình
đẹp…
Dì bảo kỉ niệm đẹp đến mấy cũng chỉ là kỉ
niệm. Thôi thì hãy quên đi để sống cho thực tại song nhiều khi dì tự hỏi liệu
có phải hiển hiện người chồng bên cạnh lúc này chính là chú của mấy chục năm về
trước? Chú đã trở về, hay run rủi tìm được người giống mình để bù đắp cho dì, cho
cả những tháng ngày mong mỏi, chờ đợi, đau khổ…?
Gió đã đẩy vạt nắng chiều xuống tận cuối
bãi. Mình lặng nghe những lời kể của dì, thương dì nhưng rồi lại mừng cho dì vì
hiện tại bên dì là bến bờ hạnh phúc, dù không thể có con được nữa nhưng dì bảo
tình yêu và sự chân thành của chú- người thương binh nặng trở về sau cuộc
chiến, đã níu giữ dì ở lại trên cõi này để sống thêm những ngày còn lại của
tuổi già và để được bù đắp, được yêu thương…