Thứ Ba, 7 tháng 9, 2021

Vu Vơ

Em đôi lúc vẫn ghé vào facebook
Chỉ sợ bấm nhầm phím gọi cho anh
Số điện thoại cũ em cũng không còn nhớ
Nửa muốn hỏi thăm... nửa ngại ... nửa không đành.


Trên danh nghĩa chúng ta là người lạ
Ai cũng đã yên bề với cuộc sống riêng
Không hẳn nhớ, lãng quên thì chưa hết
Muốn vào thăm...nhưng nghĩ .....lại thấy phiền...


Em đôi lúc vẫn đọc lời anh viết
Cũng chẳng tò mò anh đang viết cho ai
Đôi lúc thấy an lòng vì em biết
Anh đang bình yên với cuộc sống của riêng mình


Chúng ta mãi là những người dưng, lạ
Dù FB, Zalo mình cũng có những bạn chung
Như thế giới cả triệu người đang sống
Người này với người kia
                     vẫn có mối liên hệ giữa muôn trùng"

...............

Lâu lắm rồi mình lại chợt nhớ đến người cũ, phải chăng qua những câu thơ bất chợt đọc trên Net mà đêm qua mình đã mơ về người ấy.

Kỉ niệm dù đẹp đến mấy hay buồn nhiều như thế nào cũng vẫn chỉ là kỉ niệm......

Hiện tại mỗi người đã có cs riêng, chỉ nên nghĩ và nâng niu những gì mình đang có và mình cũng tin người đấy cũng có suy nghĩ như mình...


Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

Tuần giãn cách thứ 6

 Đã sang tuần thứ 6 của đợt giãn cách. Mình bị đau răng suốt cả  tuần trước. Đau và không thể ngủ được. Đêm thật dài và bao suy nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu. 

Những lúc mệt mỏi chỉ ước gì anh về. Có anh ở nhà kiểu gì cũng nhanh khỏi. Anh hay động viên mình câu ấy. Anh ko về được nhưng luôn gọi điện hỏi han. Chỉ chực khóc vì tủi thân mỗi lần VC nói chuyện. Anh bảo cố gắng để mau khỏi....Sang đến hôm nay là đã  một tuần liền cái răng ấy làm khổ mình. Nhìn cháo thấy sợ nhưng vẫn phải cố ăn....

Mẹ vẫn ngày nào cũng gọi điện. Đúng là chỉ có mẹ là thương con nhất. Mình là đứa con mà mẹ để tâm nhiều nhất từ khi còn bé thơ. Kể cả khi đi lấy chồng và đã là mẹ của 2 thanh niên rồi nhưng với mẹ mình vẫn là đứa trẻ. Nhớ mẹ quá!

Cuối tuần này là ngày giỗ Bố. Vẫn chưa hết ngày giãn cách xã hội nên cả nhà ko tập trung được vào hôm ấy. Vậy là đã 6 năm trôi qua Bố xa cả nhà. Thi thoảng mình vẫn được gặp người trong những giấc mơ.... Cầu mong ở thế giới bên đó  Bố mãi an yên, luôn phù hộ cho Mẹ và cả nhà có được sức khỏe và bình an Bố nhé!

Sở giáo dục TP vẫn quyết định khai giảng năm học vào 6/9 dù rằng dịch bệnh vẫn chưa kiểm soát được hết. Mình lại tiếp tục việc giảng dạy online cho HS. Vẫn biết là rất khó cho việc bao quát toàn thể HS trong lớp dạy nhưng không làm gì khác hơn được trong hoàn cảnh dịch bệnh như vậy. Cả cô , trò và phụ huynh đều phải cố gắng. 

Mong sao dịch bệnh sớm qua mau để cuộc sống trở lại bình thường.

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

Hà Nội - Tuần giãn cách thứ 4

"Phố đã vắng hẳn người qua lại

Những hàng cây leo lắt dưới đèn gầy

Lá xõa tóc rối bời cho gió chải

Em nghĩ về thời gian và nghĩ về ngày mai


Những ngôi nhà đóng cửa sớm hôm nay

Em nấu vội bữa cơm chiều đơn giản

Vẩn vơ nghĩ về những điều hữu hạn

Thương vẩn vơ cho số phận con người


Nhưng có thể rồi ngày mai sẽ ổn

Những thứ đẹp tươi vẫn có ở trên đời

Dù trong nghịch cảnh hoa vẫn nở

Như loài xương rồng trên hoang mạc đấy thôi!


Nghĩ điều đơn giản sẽ thấy lòng thanh thản

Dù sao đi nữa ngày mai trời lại sáng

Cây vẫn xanh ngời, chim hót, hoa tươi....."

September Rain.





Thứ Ba, 10 tháng 8, 2021

Ha Nội - Tuần giãn cách thứ 3

 Vậy là Hà Nội lại tiếp tục thêm 2 tuần giãn cách nữa và hôm nay là ngày thứ 18 (tuần thứ 3). Mình mới chỉ dám ra ngoài 1 lần duy nhất vào tuần trước để mua thêm thực phẩm. Ngoài đường vắng lặng, nhà nào cũng cửa đóng then cài, chỉ có lác đác một hai cửa hàng cung cấp rau, các mặt hàng thiết yếu mở của. Khung cảnh như trong các bộ phim kinh dị mình đã xem trên TV. Tự dưng thấy rờn rợn...

Ngày nào cũng chỉ với những công việc quen thuộc. Mình vẫn dậy rất sớm và bắt đầu với bài tập Yoga hoặc 40 phút chạy bộ tại chỗ và aerobics tiếp đến là chuẩn bị đò ăn sáng, ép nước ổi rồi bắt đầu xem phim hoặc đọc sách. Mình thường nấu bữa trưa lúc 10h 30, bọn trẻ thích ăn mì bún nên thi thoảng mình đổi bữa. Trưa nào cũng chỉ dám ngủ 20 phút vì sợ ngủ nhiều tối sẽ không ngủ  được. Chiều là khoảng thời gian rảnh nhiều nhất trong ngày nên mình hay đọc sách hoặc lướt web. Hai hôm nay điện thoại hỏng pin- mình thành tỉ phú thời gian...

Anh vẫn đều đều gọi điện về động viên 3 mẹ con. Thấy nhớ anh khủng khiếp. Bao giờ cho hết dịch ? Cầu mong Covid sẽ qua nhanh để bình yên lại trở về với mọi gia đình.


Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

Thành phố những ngày giãn cách

Sang đến ngày giãn cách thứ 2 của toàn thành phố. 

Trước đây mỗi khi nghe đến dịch bệnh Covid- 19, đọc tin tức viết về sự hoành hành của nó trên các nước láng giềng đã khiến mình sợ. Vậy mà lúc này dịch đã tiến đến quê hương bé nhỏ của mình thì nỗi sợ hãi ấy tăng lên gấp đôi. Mọi người ra đường nhìn nhau với đôi mắt nghi ngờ F0 F1. Phố xấ vắng hoe, thảng đôi lúc mới nghe thấy tiếng xe gắn máy chay ngang qua .... Ừ, giãn cách là phải vậy, thấy mọi người đồng lòng thực hiện đúng theo chỉ thị của chủ tịch nước mà có thêm lòng tin nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh.

Trang nhóm lớp zalo thông báo những hs của mình chuyển từ F3 thành F2. Thấy thương và thấy lo lắng. Cầu mong bình an đến với mọi người và mọi nhà.

Đợt dịch này chắc sẽ kéo dài, anh phải ở lại trên đơn vị theo lệnh bắt buộc của BQP. Ngày nào cũng gọi điện về động viên 3 mẹ con. Mình đã mua đủ thực phẩm dùng trong 2 tuần, không dám ra đường, chỉ thi thoảng kéo rèm và ngó qua cửa sổ. Tập Yoga, dọn dẹp, đọc sách, nấu ăn ...cũng nhanh hết ngày.

Lòng tự nhủ dịch đến nhanh rồi cũng sẽ nhanh kết thúc. Mình và mọi người sẽ bình an rồi cuộc sống sẽ trở lại bình thường.

  

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2021

Ơi dấu hỏi của tôi!

 Nàng ấy bảo tình bạn như thế chỉ là ánh sao băng. Lóe sáng rất nhanh và cũng vụt tắt rất nhanh. Đúng là nhiều lúc mình cũng tự vấn mình cái lí do mà nhóm bạn ngày ấy nhạt dần rồi mất hút như chưa hề xuất hiện...

Chả nhẽ chỉ là những lời đồn đại ác ý của những kẻ ngoại cuộc? Ở tuổi này rồi tự mình khắc hiểu đâu là giới hạn và cái gì đối với mình là quý giá nhất. Mình trân trọng và rất trân trọng tình cảm của nhóm bạn. Cảm thông, chia sẻ  và đau cả nỗi đau mà ai đó trong nhóm vướng mắc. Chỉ là những tình cảm bạn bè đấy thôi. Cứ nghĩ rằng sẽ rất an toàn và minh bạch khi hội nhóm ấy đông và có cả nam lẫn nữ, vô tư trong mọi cái nhìn. Chậc...

Thấy buồn và mình cũng tự ái nên cũng không thiết tha gửi messenger trên trang nhóm vào mỗi lần ai đó sinh nhật hay dịp nào đó nữa. Kể cả lời mời tụ tập ăn uống cũng không thấy thiết tha. Uh im lặng thì im lặng mà xa thì xa. 

Nàng ấy bảo chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Và mọi người muốn để mọi thứ lắng lại...

Ơi cái dấu hỏi to đùng mà chẳng có lời đáp ?




Thứ Ba, 1 tháng 6, 2021

Là những ngày dịch CV hoành hành ở miền Bắc

 Tuần thứ nhất. 4/5/2021 

Anh phải ở lại trên đơn vị theo quy định phòng dịch của BQP. Mình vẫn đều đều lên lớp trên zoom. Chuẩn bị bài, dạy học vẻ như thấy thời gian trôi nhanh hơn...

Ngày nào anh cũng gọi điện về hai lần ...

Tuần thứ hai 15/5

Vẫn ngày hai buổi lên lớp online. Thấy mệt hơn khi dạy trực tiếp. Cô giáo thì cố gắng để truyền tải kiến thức nhưng không biết được trò có nhận được tất cả những kiến thức đấy không? Sở giáo dục quyết định cho HS nghỉ hè sớm hơn dự định. Như vậy là mình chưa hoàn thiện hết chương trình ở khối lớp 6...

Đã hai tuần rồi mình chưa vào mẹ. Nhìn đâu cũng thấy dịch. Ba mẹ con ở trong nhà 24/24..

Tối đến thấy trống vắng. Bắt đầu thấy nhớ anh mặc dù hai vợ chồng vừa nói chuyện qua zalo.....

Tuần thứ ba 18/5

Chỉ còn dạy ôn thi lớp 9 chờ đến ngày các con đi thi vào 10. Ngày vẻ như dài hơn. Mình bắt đầu lên kế hoạch cho bộ phim dài tập mà trước đây không có thời gian để xem....

Xem nhiều cũng thấy chán. Nhớ anh không thể nào ngủ được. Mình chồm dậy lấy cái áo của anh. Hít hà mùi áo.... Cú nghĩ chỉ là trong tiểu thuyết mình đọc ấy vậy mà đến lúc này mình mới thấy nỗi nhớ nó kinh khủng như thế nào...



Tuần thứ tư 24/5

Anh gọi điện về bảo ngày mai anh đi công tác qua nhà và sẽ ghé về thăm ba mẹ con. Mình  vui quá. Bọn trẻ bảo thấy mẹ cười tươi hơn mọi khi...

Mong cho ngày trôi đi thật nhanh...

Có tiếng chuông cửa. Bọn trẻ ào đến hét thật to  Bố về, Bố về......Mừng đến trào cả nước mắt.Cái ôm siết chặt và những nụ hôn gấp gáp cho thỏa những ngày xa nhau. Anh bảo nhớ ba mẹ con đến nỗi bần thần cả người. Tự dưng thấy ghét cái đồng hồ. sao nó không chạy chậm hơn một chút nhỉ? Rồi cũng đến lúc anh phải trở về đơn vị...

Tuần thứ tư 1/6

Đã mấy đêm liền mình ngủ không ngon. Nửa đêm hay thức giấc khiến cho giấc ngủ cũng chập chờn. Bệnh đau dạ dày lại tái phát. Cố gắng uống thuốc và ăn theo chế độ để cho mau khỏi...

Đêm dài như thế kỉ. Thấy trống vắng. Mình kéo cả hai đứa vào ngủ cùng mẹ..

Anh vẫn thường xuyên gọi điện về cho 3 mẹ con. Bao giờ cho hết dịch bệnh để cuộc sống lại trở về như trước...