Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Chuyện của hai người đàn ông

     "Ở hạ giới ngày đó hoang vu lắm, dường như không có sự sống. Thượng Đế thấy rằng bỏ hoang một nơi như vậy thật là uổng phí, Ngài nặn hai vật thể một người Nam , một người Nữ rồi thổi vào đó luồng sinh khí và thả họ xuống hạ giới. Thế rồi cuộc sống bắt đầu..." Đấy là câu chuyện mà hồi còn bé Bố thường kể cho mình nghe...
     Đến một ngày mình gặp Anh, anh lại kể khác. "Thủa xa xưa trên trái đất chỉ toàn là đàn ông- họ là những vật thể lưỡng tính. Cuộc sống no đủ , yên bình song không mang lại cho họ niềm vui và khát vọng sống . Trong một lần Thượng Đế tới thăm nơi ở của loài người, Ngài thấy những người đàn ông đó thật tội nghiệp, chỉ biết cặm cụi làm việc mà không hề có một cảm xúc nào với phong cảnh tuyệt đẹp nơi họ đang sống, trên khuôn mặt họ phảng phất một nỗi buồn, cuộc sống thật là tẻ nhạt . Thượng Đế đem lòng trắc ẩn, Ngài suy nghĩ rất lâu... Đến một ngày Ngài quyết định lấy đi một chiếc xương sườn của mỗi người đàn ông rồi đem vứt đi rải rác khắp nơi. Mỗi chiếc xương đó biến thành một người không giống đàn ông. Thế là ở hạ giới xuất hiện những người lạ- người nhiều tuổi, người ít tuổi...giọng nói dịu dàng, dáng đi thướt tha, khuôn mặt thanh tú... Mới đầu đàn ông rất bực khi nhìn thấy những người không giống mình nhưng sau đó thấy rằng những người đó không làm hại ai và ở họ có điều gì đó thật gần gũi, thật dễ thương. Đàn ông gọi họ là đàn bà và thế rồi những người đàn ông bắt đầu cảm thấy họ cần có những người lạ kia biết nhường nào, họ bắt đầu có những suy nghĩ sở hữu cho mình một người. Thi thoảng xảy ra những cuộc cãi vã và thậm chí đánh lộn giữa những người đàn ông với nhau. Kẻ mạnh luôn luôn chiến thắng song không phải ai ai cũng có cuộc sống hạnh phúc sau cuộc chiến vì có thể người đàn ông đó đã chọn nhầm chiếc xương sườn của người khác...Những người đàn ông khôn ngoan thường rong ruổi kiếm tìm cho đúng chiếc xương của mình..." 
    
 Liệu mình có phải là chiếc xương sườn của Anh không nhỉ. Chắc đúng vậy vì Anh nâng niu nó, luôn nghĩ về nó và mang nó bên mình...

2 nhận xét:

  1. Mình rất thích khi đọc lại bài viết này. Mình viết trên nền tảng là hai câu chuyện mà mình được nghe từ Bố mình và ông xã nhà mình...
    Hai câu chuyện nhưng cùng một nội dung về sự tích cs của loài người...
    Anh vẫn luôn bảo mình là chiếc xương sườn bé nhỏ của anh...

    Trả lờiXóa
  2. ...và bất cứ khi nào có anh bên cạnh là mình thấy bình yên. Cảm giác nằm trong vòng tay rất ấm, cảm giác như trở nên bé bỏng, như rất yếu đuối và có anh đang che chở. Cảm ơn số phận đã mang anh đến bên mình để là chỗ dựa vững chắc nhất mỗi khi yếu lòng...

    Trả lờiXóa