Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Nỗi nhớ không tên

    Đặt cho người là nỗi nhớ không tên, được in hình về một khoảng trời xanh nào đó. Với những bảng lảng khắc sâu trong lá cỏ. Ta mơ hồ bên nỗi nhớ không tên. Nỗi nhớ buồn và nỗi nhớ dịu êm... Nhớ về những rung động đầu tiên ở một thời xa vắng...
....................................................
    Chẳng thể là ta cũng chẳng thể là người, chỉ là gió và trời xanh sâu thẳm, chỉ là thuyền và biển khơi xa tận ngút ngàn gió, ngút ngàn mây...Kể người nghe về thời xa ấy nhé.

    Muốn kể người nghe về một lá thư viết vội, không kịp gửi.............để lỡ một chuyến tầu đi qua...
    ................................
     Kể  người nghe về những chiều ngủ quên, cố cuộn tròn như con sâu trong kén lá, cố thu mình trong căn phòng yên ả ...để trốn và.......... để...quên...
        Rồi có lúc ta muốn khóc thật lâu, muốn một lần được soi mình trong đôi mắt nâu một thưở. Ta chẳng thể,  cho dù có thể vì người vẫn là  người mà ... ta vẫn là ta...


    Thưở xa xưa và hiện tại đã khác xa, chỉ để nhớ và .....để biết về một thời như thế. ......Người biết không ???

2 nhận xét:

  1. Uh. Có một nỗi nhớ ở một góc nhỏ nào đó trong kí ức, hễ cựa quậy là lại được vỗ nhè nhẹ để ngủ yên. Uh. ngủ nhé.
    Để làm gì cơ chứ???????????????????

    Trả lờiXóa
  2. Mỗi bận nghe bài hát hát dù ở bất kể hoàn cảnh nào thì kí ức lại dội về. Chỉ là kỉ niệm....

    Trả lờiXóa