Đêm đến thật nhanh, mình lặng lẽ cảm nhận sự cô đơn, tĩnh mịch của đêm cuối đông, cảm tưởng như tiếng thở của hương hoa mùa xuân đang phảng phất đâu
đây, rất gần và cũng rất xa. Lặng mình bằng một tâm hồn đang dần chai cứng với
cuộc sống, để nghe trong đêm yên lặng mà những suy tư chẳng lặng yên chút nào…
Đêm Hà nội yên ắng quá, vẳng đâu đó là tiếng
rao của người bán bánh dạo “khúc đê …đê..ê…ê…” Thương lắm cho những cản nghèo! Đêm đông rét mướt như vậy mà vẫn cuốc bộ để bán hàng…Con trai hỏi “Mẹ ơi bánh
khúc là gì, có ngon không hả mẹ? Sao ở nhà mình không thấy bán?” Nghe con hỏi
mà mình thấy có lỗi quá. Bánh khúc – chút bánh quê của mẹ mà lâu lắm rồi mình
chưa thưởng thức. Mẹ già lắm rồi, chẳng thể làm bánh cho mình như ngày nào
nữa… Công việc, gia đình đã cuốn trôi mình theo guồng quay đó, khiến mình có
lỗi vì quên đi nhiều thứ, quên cả lời hứa tuổi thơ bên mẹ …
Mình nhớ cũng
mùa này trên cánh đồng gần nhà mọc rất nhiều cây khúc, con bé con là mình lũn
cũn trong chiếc áo bông to sụ, cùng chị đi hái lá khúc về cho mẹ làm bánh. Cánh
đồng mùa đông khô khốc, trụi lụi, gió thổi hun hút, những cây khúc nếp lá mướt trắng bàng bạc phủ
kín cánh đồng...
Mẹ làm bánh khúc ngon nhất nhà, không dì nào học được bí quyết
này. Mẹ vẫn thường bảo con gái mà không biết việc bếp núc là lỗi lớn
nhất của người mẹ vì vậy lúc rảnh mẹ thường dạy chị em mình nấu ăn, đặc biệt là
các loại bánh... hương vị bánh khúc của mẹ đã bên mình suốt cả tuổi ấu thơ. Vậy
mà…
Mẹ à. Con nhớ
mẹ, nhớ cả bánh khúc-món quà quê mà mẹ vẫn hay làm cho chúng con ăn mỗi độ cuối
đông về…
Hà nội
26/1/2013.
Chúc em ngày mới bình yên, hạnh phúc (Bạn 37 tuổi thì mình gọi là em được không?)
Trả lờiXóaHì. Cảm ơn anh nhé
Trả lờiXóa"...để nghe trong đêm yên lặng mà những suy tư chẳng lặng yên chút nào..." Sao mãi cứ như vậy MM ơi???
Trả lờiXóaThì MocMien luôn là vậy mà.Giữ sức khỏe cho tốt vào nhé.
Xóa