Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Sự phiền muộn của tôi


  Hình như có tiếng đổ vỡ của vật gì đó rất mạnh. Tiếng bước chân chạy thật nhanh và tiếng con trẻ khóc thét lên. Mình vội vã đi vào phía trong cổng. Bất chợt ai đó ôm chầm lấy mình. Chị H- Chị bấu vào mình như đang muốn tìm một sự chở che. Ôm chị thật chặt, bỗng thấy vai đau điếng, mình loạng choạng với cái đánh bất ngờ. Trước mặt mình là N- chồng H. Là anh đấy ư?- người một thời khiến chị mình mất ăn, mất ngủ, một người mà khiến chị mình đã phá bỏ lời thề nguyền thủa nào… Mắt anh ấy vẫn còn hằn lên những tia máu , đôi môi mỏng mím chặt, một cánh tay vẫn còn giơ lên như đang chực giáng thêm một đòn nữa vào người vợ khốn khổ. Bất chợt nhìn thấy người đang ôm vợ  là mình khiến cái nhìn dịu đi song sao mình vẫn thấy sợ ánh mắt ấy đến thế…Chồng H quay vào nhà, bắt đầu quát hai đứa trẻ vẫn đang khóc và sợ hãi đứng nép vào xó nhà. Nhìn những đứa trẻ, nhìn chị mình với những vết thâm tím trên mặt… thương chị và thương cháu. Dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với gia đình bé nhỏ ấy nhưng mình vẫn lấy cam đảm để xin cho chị được bình yên…
          H là con nhà bác. Hai chị em cùng tuổi nhưng H vất vả hơn mình. Từ thủa ấu thơ mình và H đã rất thân. H chỉ được học hết lớp 7. Cs của chị vất vả. Mình nhớ những buổi chiều trốn Mẹ để đi lùa trâu cùng chị ở ven sông… Chị vẫn bảo nếu Bố chị có suy nghĩ như Bố Mẹ mình chắc chị sẽ được học nhiều và chị sẽ không kém mình… Chị cưng chiều mình như đứa em gái. Ngày xưa đã có lúc mình chợt ghen tỵ vì chị đẹp hơn mình nhưng chị bảo chị như bông hoa cải ven sông chỉ có mỗi dòng sông và mình cảm nhận được vẻ đẹp đó thôi, điều đó cũng chẳng để làm gì... Ngày chị có người yêu, là khi mình bắt đầu học sư phạm và khi mình sắp ra trường thì chị cưới…Chị vẫn luôn ca ngợi N, chị bảo đó là người chị thương nhất và yêu nhất. Hạnh phúc nhân đôi khi chị sinh 2 cháu một trai, một gái…
          Cơn “bão tiền” đã làm khuynh đảo cs yên bình ở cái làng quê bé nhỏ ven con sông Tích. Nó tràn qua cả ngôi nhà hạnh phúc của chị khiến ngôi nhà ấy cứ lung lay, lung lay như muốn đổ…
          Nhiều khi muốn giúp chị nhưng mình luôn phải lựa lời, lựa hoàn cảnh để chị hiểu và nhận cho. Chị bảo nếu cho chị điều ước chị ước được như mình. Chị bảo dịu dàng và chịu lắng nghe là điều mà ở chị đã mất đi tự lúc nào. Chị hỏi sao mỗi lần mình về thăm chị, chị đều nhận thấy có nét ưu phiền trong mắt? Điều gì khiến mình không vui??? Mình không dám nói vì sợ chị buồn .Bản thân mình là người hay nghĩ, đa sầu đa cảm và khi trước một người thân có cs như vậy thử hỏi niềm vui của mình làm sao trọn vẹn được đây?
          Mình đã bị ám ảnh mãi bởi ánh mắt của chồng chị, ánh mắt của bọn trẻ -con chị rồi cả tiếng nức nở của H- chị mình…


          
  • Tuan.Blog
    Xin chia sẻ với e và người chị. Đã gọi là "gặp bão" thì kiểu gì cũng có hậu quả rồi e. "Chung quy cũng chỉ vì Tiền/ Nhục vinh hai chữ đi liền với nhau". Có gắng động viên c khắc phục thôi e nhé...
    • lovely
      Khi cả hai chịu khó lắng nghe, chung vai gánh vác những khó khăn, và cùng tìm ra những biện pháp hữu hiệu nhất để khắc phục hậu quả thì có lẽ mọi việc sẽ suôn sẻ anh nhỉ
  • Hồng Hoa
    Niềm vui ko trọn vẹn ,nhất là khi bất hạnh ập đến với người thân của mình.Chị cũng có tâm trạng như em...
    • lovely
      Cảm ơn chị đã chia sẻ. Bình yên đâu phải trong mọi gia đình chị nhỉ?

1 nhận xét:

  1. Khi mình viết những dòng comment này thì cơn bão ấy cũng đã phần nào lắng lại, bình yên bắt đầu nhen nhóm trong cái gia đình bé nhỏ ấy song ánh mắt của chị vẫn vậy, vẫn buồn với nét nhìn xa xăm như đang muốn tìm kiếm điều gì đó đã vuột mất...
    "Bão tiền" - cơn bão khủng khiếp và đáng ghét làm sao. Liêu xiêu, bất an, vô vọng và đổ vỡ... ập xuống đối với mỗi ngôi nhà khi cơn bão đó tràn qua.
    ...

    Trả lờiXóa