Mười sáu năm rồi anh nhỉ. Thời gian trôi đi nhanh quá... Mình đã đến với nhau thật tình cờ. Tình cờ đến nỗi chẳng ai nghĩ rằng mình có thể nên vợ, nên chồng. Anh bảo là vì duyên phận. Đúng là số phận đã run rủi cho mình gặp nhau, yêu nhau rồi nên duyên vợ chồng... Tình yêu đã khiến mình vượt qua tất cả những khó khăn.Những khó khăn mà không phải ai cũng có thể vượt qua được. Ngày ấy khi biết được hoàn cảnh của hai gia đình khác nhau nhiều quá anh sống ở thành phố, con nhà quan còn em một cô giáo làng quá đỗi bình thường, em đã lo ngại cho tình yêu của mình và điều em đoán không sai bố mẹ anh không đồng ý để anh chọn em là vợ. Rào cản gia đình đôi lúc đã khiến em nhụt trí. Em hiểu và quá hiểu vì sao bố mẹ anh không để anh chọn em là vợ, chọn Thạch Thất là quê hương thứ hai. Nhưng rồi tình cảm chân thành và những lời động viên của anh đã khiến em vững tin hơn, Anh bảo thời gian không thành vấn đề, điều mà cả hai phải nhớ là tin tưởng ở nhau, tin rằng tình yêu anh dành cho em là mãi mãi, tin rằng anh sẽ vững mái chèo để đến một ngày anh sẽ đưa con thuyền tình yêu của hai đứa cập bến... Cuối cùng mình đã đến được bến bờ của hạnh phúc đó anh. Lúc nào anh cũng lo lắng cho em, lúc nào anh cũng sợ em thua thiệt với mọi người. Anh khuyến khích, động viên để em không cảm thấy mặc cảm khi về nhà chồng...Em hiểu rằng anh yêu em biết bao.
Em đã làm, đã xử sự đúng mực để anh luôn tự hào và hãnh diện về em, để rồi lúc này em đã có được những tình cảm thực thụ từ phía gia đình bên chồng...
Khi viết những dòng này cho anh, anh có biết em nhớ anh lắm không? Mong anh khỏe và sớm về bên mẹ con em.
Yêu và nhớ anh...
Em đã làm, đã xử sự đúng mực để anh luôn tự hào và hãnh diện về em, để rồi lúc này em đã có được những tình cảm thực thụ từ phía gia đình bên chồng...
Khi viết những dòng này cho anh, anh có biết em nhớ anh lắm không? Mong anh khỏe và sớm về bên mẹ con em.
Yêu và nhớ anh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét