Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Mùa đông và nỗi nhớ




        Một ngày lại dần qua, Tạm biệt thói quen lười biếng mình với tay lục tìm những thú vui mà bấy lâu đã để quên trong một góc kí ức. Quyển sách vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn nguyên dải lụa đánh dấu trang hôm nào, chiếc đĩa CD nằm yên trên kệ tủ, mở đĩa nhạc mà mình yêu thích, chui sâu vào tấm chăn ấm sực để tận hưởng tất cả…
             
          Giai điệu của bản nhạc đã đưa mình lang thang trên đồng cỏ đầy nắng mùa đông và gió. Những kỉ niệm ùa về. Chao ôi sao mà nhớ…
          Này là mùi thơm của khoai lang ủ than và bếp lửa của Bà trong những đêm đông lạnh giá, đỏ hồng đôi má phấn vì hơi ấm của lửa và nhọ nhem cả hai tay vì ăn khoai…

           Này là buổi chiều mùa đông lạnh cóng bên bến sông, trốn mẹ cùng chị đi lùa trâu, mải hái hoa, chị để trâu phá rào vào vườn nhà ăn rau. Nhớ trận đòn bác đánh chị hôm đấy, con bé con hiền lành nhút nhát là vậy mà dám nhảy bổ vào ôm chị cùng đỡ đòn…
        Này là buổi chiều mùa đông của thời sinh viên năm thứ hai. Lỡ xe, co ro trú mưa dưới hiên nhà và được một anh bộ đội cho đi nhờ, lại được cho mượn cả áo khoác tạm để đỡ lạnh. Chiếc áo bông bộ đội ấy đã in đậm trong kí ức của cô bé sv mãi mãi sau này, nhớ về một tình cảm quân- dân ấm áp trong lòng…
        Này là mùa đông ở Hà nội của giữa những năm 90, ẩm ướt, âm u, rét tái tê. Có cô sinh viên co ro trong tấm áo mỏng trên giảng đường năm ấy…
       Này là một buổi tối mùa đông bên ly cà phê nóng bỏng, lặng yên để bàn tay mình được ủ trong bàn tay của một người con trai, nhẹ nhàng đón nhận tình cảm chân thành từ người trai Hà nội ấy…
       Vẫn là một chiều mùa đông ở Hà nội, trong tâm trạng của người con gái ra mắt nhà chồng tương lai, cô gái run không phải vì rét mà vì hồi hộp, lo sợ…
       Này là mùa đông của một buổi chiều, vỡ òa cảm xúc khi được làm mẹ...
                     .............
       Cũng vào một buổi chiều mùa đông, phấp phỏng, bối rối trong tâm trạng gặp bạn cũ- người mà đã  lâu, rất lâu rồi không gặp lại...
        Này là mùa đông của một buổi chiều, cuộn tròn trong chăn như con mèo ướt, gặm nhấm nỗi buồn của kẻ bại trận trong cuộc đua...
        Này là mùa đông của một buổi chiều...
...
        Mùa đông lạnh lắm phải không? Mùa đông khiến ta lúc nào cũng cuống quýt chỉ mong cho sớm xong mọi việc để được trở về bên tổ ấm, rồi có lúc mùa đông cũng làm dầy đi trong ta nỗi nhớ…
                                                                                                    Nỗi nhớ mùa đông./.


8 nhận xét:

  1. Chúc bạn cả ngày mới may mắn, niềm vui nối tiếp niềm vui, còn nỗi buồn thì ở lại...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A này cũng chúc mình như thế, ghét ghê, cứ bảo nỗi buồn ở lại thôi...Mộc Miên ạ...

      Xóa
    2. Hj, hiểu ý rồi, đọc đi đọc lại mãi mới hiểu, nỗi buồn sẽ ở lại ngày hôm qua, ngày mới đang đến mà. Xin lỗi a nha, Chúc Mộc Miên cũng như thế hjhj

      Xóa
    3. Mình cảm ơn tất cả. Nỗi buồn sẽ ở lại và một ngày mới bắt đầu với những niềm vui bất tận...

      Xóa
    4. Ngày hôm qua là quá khứ, nỗi buồn ở lại là kỷ niệm, để ta sống cho hiện tại và hướng tới tương lai là ngày mai....
      Chúc Vi và Moc tối vui và đong đầy yêu thương nhé

      Xóa
    5. "Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa
      Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã
      Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu
      Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu

      Sao tình yêu còn dâng trong mắt em
      Cho ta nhớ một thời trai trẻ
      Sao mùa thu còn vương trong mắt em
      Cho ta tiếc một thời xa đến thế ..."

      Chỉ là những hoài niệm về một thuở mà thôi. Ngủ yên nhé...

      Xóa
  2. "Sao tình yêu còn dâng trong mắt em, cho ta nhớ một thời trai trẻ? Sao mùa thu còn vương trong mắt em, cho ta tiếc một thời xa đến thế?"
    Là ý người nói với ta sao? Chỉ cần hiểu như vậy là đủ phải không người?
    Chuyến tàu ngày ấy đã khởi hành và đi mà không có cả hai song ta hiểu cảm xúc thì vẫn mãi là cảm xúc người ạ. Tất cả là SỐ PHẬN

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn người đã để ta biết được linh cảm của ta ngày đấy không phải là sai. Dẫu sao thì tất cả cũng đã qua. Chiều nay chợt nghe tiếng hát của Quang Lý cất lên qua âm thanh radio của nhà bên cạnh. Kí ức dội về và cứ như QL chỉ hát cho riêng ta. Tiếng hát và những ngôn từ của bài hát khiến lời giảng của ta bị ngắt quãng. Hs trố mắt vì cô giáo của chúng đang nói chệch bài...
      Bỗng thấy ghét người, ghét cái sự chậm chễ của người ngày ấy...

      Xóa